Bầu trời Tây Dạ trong nháy mắt mưa lớn hẳn lên, cùng với ánh sáng đỏ trong mắt Như Thương càng ngày càng đậm, thì mưa rơi lại càng lúc càng lớn.
Lại thêm có gió, ngay cả cát vàng trên mặt đất trong Vương Cung đều biến thành bùn nhão, theo một hướng chảy đi xuống.
Cô độc chứng thấy nàng cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cõng người nhanh chóng đi đường tắt chạy đến cửa chính Vương Cung.
Quỷ Đồng chưa bao giờ trải qua cảnh này, vừa bắt đầu sợ muốn chết người, nhưng dần dần lại phát hiện cái loại được gọi là nước mưa gì đó mặc dù khí thế hào hùng, nhưng cũng không có đả thương người, ngược lại còn dội xuống đầu tóc cùng thân thể từ trước đến nay chưa từng được tắm gội làm cho hắn vô cùng thoải mái.
Mưa rơi dồn dập mọi người sợ đến mức trốn vào trong phòng, không ai dám đi ra ngoài, hắn vừa chạy vừa vui sướng kêu to, người trong Vương Cung bị hắn làm cho kinh ngạc,.
Sa mạc thiếu nước, lại hiếm có mưa ngẫu nhiên chính là trời cao ban ơn, hoặc nói theo bọn là do Thần Rắn ban ơn.
Nhưng đến khi mưa lớn quá mức độ quy định thì ban ơn sẽ bị mọi người chuyển qua hiểu là trừng phạt.
Đây là Thần Linh trừng phạt đối với loài người ngu ngốc, để cho nước mưa đến gội rửa tội ác trần gian.
Như Thương cảm thấy bản thân gọi mưa đã nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng khó chịu qua như vậy.
Cho dù là năm đó vừa mới xuyên qua lúc bị người chôn sống dưới lòng đất, tình huống kia so với bây giờ tốt hơn rất nhiều.
Nội thương nghiêm trọng khiến cho hơi thở của nàng càng ngày càng suy yếu, hơn nữa mưa lớn xâm nhập, làm cho thân thể nàng đang bắt đầu không tự chủ lạnh run.
Cô độc chứng có thể cảm nhận được cánh tay vòng nơi cổ hắn khẽ phát run, chẳng những run rẩy, mà còn lạnh buốt giống như một xác chết.
"Dừng lại!" Hắn rống to! Đồng thời đưa tay ra bắt lấy cánh tay Như Thương vẫn đang liên tục giơ lên để xuống.
Như Thương không có hơi sức vùng vẫy cùng hắn, trận mưa này đã không còn bình thường, tiếp tục dẫn xuống nữa, sợ rằng toàn bộ Tây Dạ sẽ xảy ra vấn đề.
Nàng chỉ muốn chạy để thoát thân, tuy là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu đáng chết, nhưng nói cho cùng dân chúng Tây Dạ vẫn là vô tội.
Ngang dọc không phải người lương thiện, nhưng cũng không có giết hại người vô tội, ác nhân a! (ngang dọc = từ trên xuống dưới,từ trái sang phải,từ trước ra sau,từ ngoài vào trong)
Cánh cửa sổ này hắn nhìn rất nhiều năm, bắt đầu từ ngày đó hắn đã từng nghĩ muốn từ trong này đi ra ngoài, hiện tại hắn có thể trực tiếp làm theo nhảy xuống.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn là không dám!
Một người đối với thế giới không biết, sợ hãi là từ tâm lý sinh ra, cùng với một người có võ nghệ cao hay không cao, can đảm hay không can đảm, hoàn toàn không có quan hệ.
Nhưng hôm nay có khác, hắn nhận cô độc chứng là chủ tử, như vậy nhất định cần phải đi theo hắn.
Chủ tử đến đâu hắn phải đến đó! Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Quỷ Đồng.
"Đi xuống trước!" Như Thương lên tiếng: "Chút mưa này có thể không làm gì được, chúng ta phải đi xuống trước, sau đó ta sẽ nghĩ cách!"
"Đừng suy nghĩ!" Cô độc chứng lại cõng nàng ở trên lưng, sau đó tỏ ý bảo Quỷ Đồng đi theo, nhanh chóng lập tức nhảy xuống đáy tháp.
"Ngươi nhìn tình hình bây giờ xem, lặp đi lặp lại sao có thể còn mạng đây! Chút mưa này cũng đủ làm cho người trong đại mạc một trận hốt hoảng, ngươi xem ——" Hắn chỉ vào bốn phía tháp: "Nơi này trước kia vẫn luôn có trọng binh canh giữ, nhưng bây giờ một người cũng nhìn không thấy! Tất cả mọi người bận bịu đi dự trữ nước, đâu còn lòng dạ để theo dõi Tháp Trấn Yêu. Cái nơi mà hơn mười năm đều không có một người sống đi ra."
Hắn nói không sai, bốn phía Tháp Trấn Yêu lúc này cũng không có nửa bóng người.
Nhưng nhìn xa xa ở phía trươc, vẫn có thể thấy hạ nhân Tây Dạ không ngừng chạy loạn tới tới lui lui.
Mặc dù Tây Dạ không thiếu nước, Hoàn Thành là một mảnh ốc đảo lớn cũng đủ để cho bọn họ sinh tồn.
Nhưng không khẳng định được ốc đảo bao lớn, thứ đó thật giống như một ảo ảnh, nói không chừng có khi vừa ngủ dậy nó sẽ biến mất sạch.
Ở trong sa mạc rộng lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, đây mới là chuyện mọi người cần nên làm.
"Vẫn là có người." Nàng yếu ớt lên tiếng: "Song quyền nan địch tứ thủ (), chúng ta có thể không đánh thì đừng đánh." ( Hai nắm tay khó đối phó cùng bốn cánh tay = ít không chống được với nhiều)
Nói xong, cũng không để ý cô độc chứng phản đối, ở trên lưng của hắn, một tay vòng qua cổ của hắn, một tay còn lại duỗi thẳng, hai mắt cùng một lúc lại bắn ra tia sáng đỏ.
[/size]