Thả xuống cánh tay suy yếu, mặc cho cô độc chứng cầm lấy vòng lên phía trước chạy đi.
Tần Như Thương nằm ở phía sau lúc này không còn một chút hơi sức, cả người hoàn toàn dường như muốn tan rả, tứ chi chết lặng, ngột ngạt khó thở.
Nếu có người vào lúc này nói cho nàng biết mạng sống lập tức sẽ mất đi, nàng cũng tin.
Đầu rủ xuống trên vai cô độc chứng, giống như sắp chết, nhưng lại có một loại cảm giác rất an toàn từ đáy lòng dâng lên.
Loại cảm giác này so với khi ở Nhàn Nhã Sơn Trang không giống nhau, Tiêu Phương trước đó có thể bảo vệ cho nàng hoàn mỹ nhất, nhưng nàng luôn cảm giác mình cả đời này cùng Thanh Nhã không có quan hệ.
Đứng ở trước mặt Tiêu Phương, giống như là một cao tăng đắc đạo đi gặp một người thế tục mang đầy tội ác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hổ thẹn.
Cô độc chứng chạy rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định, rõ ràng cho thấy đang chiều theo thân thể của nàng.
Quỷ Đồng giống như lần đầu tiên được đến sân chơi thiếu nhi, hết thảy mọi thứ đối với hắn mà nói đều vô cùng mới lạ.
Hắn càng không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trong mưa, mặc dù Như Thương nhắm hai mắt, nhưng vẫn như cũ có thể nghe được hắn vui sướng gào thét.
Dĩ nhiên, loại vui sướng này chỉ có nàng và cô độc chứng mới có thể cảm nhận được, bị những người khác trong cung nghe phải, nhất định sẽ cho đó là ác quỷ, sợ hãi tới cực điểm.
Rốt cuộc vọt tới trước cửa cung, không có một tên tướng sĩ, cửa thành cũng bị đóng chặt.
Cô độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, lại nhìn cửa thành phía trước hất hất đầu lên.
Quỷ Đồng lập tức hiểu ý tứ của hắn, quát to một tiếng xông lên trước, chỉ một chiêu liền trực tiếp đánh rớt then cửa lớn bằng một cái bắp đùi bình thường.
Tiếp theo hai tay lại liên tục nhấc lên lôi kéo phía bên trong, cửa đá khổng lồ cứ như vậy bị lực lượng một người nhẹ nhàng mở ra.
Như Thương xem vào trong mắt phải thầm khen ngợi cô độc chứng sáng suốt, thu nhận một người như vậy làm thuộc hạ, chỉ cần thuần hóa thỏa đáng, với hắn mà nói thật sự là một chuyện tốt.
Cửa thành vừa mở, cô độc chứng cõng như Thương dẫn đầu xông ra ngoài.
Bầu trời Tây Dạ trong nháy mắt mưa lớn hẳn lên, cùng với ánh sáng đỏ trong mắt Như Thương càng ngày càng đậm, thì mưa rơi lại càng lúc càng lớn.
Lại thêm có gió, ngay cả cát vàng trên mặt đất trong Vương Cung đều biến thành bùn nhão, theo một hướng chảy đi xuống.
Cô độc chứng thấy nàng cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cõng người nhanh chóng đi đường tắt chạy đến cửa chính Vương Cung.
Quỷ Đồng chưa bao giờ trải qua cảnh này, vừa bắt đầu sợ muốn chết người, nhưng dần dần lại phát hiện cái loại được gọi là nước mưa gì đó mặc dù khí thế hào hùng, nhưng cũng không có đả thương người, ngược lại còn dội xuống đầu tóc cùng thân thể từ trước đến nay chưa từng được tắm gội làm cho hắn vô cùng thoải mái.
Mưa rơi dồn dập mọi người sợ đến mức trốn vào trong phòng, không ai dám đi ra ngoài, hắn vừa chạy vừa vui sướng kêu to, người trong Vương Cung bị hắn làm cho kinh ngạc,.
Sa mạc thiếu nước, lại hiếm có mưa ngẫu nhiên chính là trời cao ban ơn, hoặc nói theo bọn là do Thần Rắn ban ơn.
Nhưng đến khi mưa lớn quá mức độ quy định thì ban ơn sẽ bị mọi người chuyển qua hiểu là trừng phạt.
Đây là Thần Linh trừng phạt đối với loài người ngu ngốc, để cho nước mưa đến gội rửa tội ác trần gian.
Như Thương cảm thấy bản thân gọi mưa đã nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng khó chịu qua như vậy.
Cho dù là năm đó vừa mới xuyên qua lúc bị người chôn sống dưới lòng đất, tình huống kia so với bây giờ tốt hơn rất nhiều.
Nội thương nghiêm trọng khiến cho hơi thở của nàng càng ngày càng suy yếu, hơn nữa mưa lớn xâm nhập, làm cho thân thể nàng đang bắt đầu không tự chủ lạnh run.
Cô độc chứng có thể cảm nhận được cánh tay vòng nơi cổ hắn khẽ phát run, chẳng những run rẩy, mà còn lạnh buốt giống như một xác chết.
"Dừng lại!" Hắn rống to! Đồng thời đưa tay ra bắt lấy cánh tay Như Thương vẫn đang liên tục giơ lên để xuống.
Như Thương không có hơi sức vùng vẫy cùng hắn, trận mưa này đã không còn bình thường, tiếp tục dẫn xuống nữa, sợ rằng toàn bộ Tây Dạ sẽ xảy ra vấn đề.
Nàng chỉ muốn chạy để thoát thân, tuy là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu đáng chết, nhưng nói cho cùng dân chúng Tây Dạ vẫn là vô tội.
Ngang dọc không phải người lương thiện, nhưng cũng không có giết hại người vô tội, ác nhân a! (ngang dọc = từ trên xuống dưới,từ trái sang phải,từ trước ra sau,từ ngoài vào trong)