Đồng thời vào lúc này, bên ngoài cửa thành có một người đứng đối diện trong mắt ba người.
Người này toàn thân áo trắng, mặc dù đã bị nước mưa làm ướt hết toàn bộ, nhưng vẫn không dính một hạt bụi nhỏ, thuần khiết thoát tục.
Ở phía sau hắn là hai con Lạc Đà, thân Lạc Đà chắc nịch, bàn chân thật lớn, đứng ở trong mưa to nhưng cả đầu cũng không cúi xuống, cứ như vậy đón mưa nhìn về phía trước.
Từ khóe môi Như Thương vẽ ra nụ cười, nàng cười thật sự đẹp mắt đến không gì sánh nổi, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, cho nên so với khóc vẫn thấy không bằng.
"Tiên sinh đến." Nàng khẽ nói, rồi cố gắng lớn tiếng nói bên tai cô độc chứng: "Hắn là Tiêu Phương, người mình!"
Cô độc chứng nghe được rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phương, lúc này mới chạy thẳng đến chỗ của hắn.
Tiêu Phương cũng hoảng sợ nhảy qua, hắn vì thấy mưa mới vội chạy đến.
Tuy rằng trước đó hai người không có giao hẹn, nhưng bầu trời Tây Dạ đột nhiên đổ mưa, không cần suy nghĩ cũng biết là Như Thương làm ra.
Hắn trước tiên dẫn hai Lạc Đà đã chuẩn bị tốt từ lâu nhanh chân chạy tới cửa cung, nhưng không nghĩ rằng đi ra ngoài có đến ba người, mà Như Thương lại được người cõng trên lưng.
"A Thương!" Thấy tình hình như vậy Tiêu Phương bước nhanh về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay Như Thương đang khoác trước người cô độc chứng, gấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
Quỷ Đồng cúi đầu không nói, nhưng áy náy lại viết rõ ràng ở trên mặt, bộ dáng kia giống như một học sinh tiểu học đã làm sai chuyện, vừa vặn bị Lão sư bắt được.
Chân mày Tiêu Phương khẽ nhíu, nhìn thoáng qua Quỷ Đồng, cũng không có bởi vì bề ngoài hắn quái dị mà nảy sinh bất kỳ nghi ngờ gì.
Tiện thể chuyển sang cô độc chứng, cũng không nói gì, chỉ đi lên trước một bước bày tỏ ý muốn đỡ lấy Như Thương từ trên lưng hắn.
Cô độc chứng ngơ ngẩn một chút, cũng không có phối hợp động tác này.
Tiêu Phương thấy vậy mới mở miệng, lớn tiếng nói:
"Sững sờ cái gì? Giao người cho ta a!"
Như Thương nghe tiếng mở mắt ra, nhìn Tiêu Phương trước mặt, vẻ mặt hàm chứa ý cười vươn tay về phía hắn.
Thả xuống cánh tay suy yếu, mặc cho cô độc chứng cầm lấy vòng lên phía trước chạy đi.
Tần Như Thương nằm ở phía sau lúc này không còn một chút hơi sức, cả người hoàn toàn dường như muốn tan rả, tứ chi chết lặng, ngột ngạt khó thở.
Nếu có người vào lúc này nói cho nàng biết mạng sống lập tức sẽ mất đi, nàng cũng tin.
Đầu rủ xuống trên vai cô độc chứng, giống như sắp chết, nhưng lại có một loại cảm giác rất an toàn từ đáy lòng dâng lên.
Loại cảm giác này so với khi ở Nhàn Nhã Sơn Trang không giống nhau, Tiêu Phương trước đó có thể bảo vệ cho nàng hoàn mỹ nhất, nhưng nàng luôn cảm giác mình cả đời này cùng Thanh Nhã không có quan hệ.
Đứng ở trước mặt Tiêu Phương, giống như là một cao tăng đắc đạo đi gặp một người thế tục mang đầy tội ác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hổ thẹn.
Cô độc chứng chạy rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định, rõ ràng cho thấy đang chiều theo thân thể của nàng.
Quỷ Đồng giống như lần đầu tiên được đến sân chơi thiếu nhi, hết thảy mọi thứ đối với hắn mà nói đều vô cùng mới lạ.
Hắn càng không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trong mưa, mặc dù Như Thương nhắm hai mắt, nhưng vẫn như cũ có thể nghe được hắn vui sướng gào thét.
Dĩ nhiên, loại vui sướng này chỉ có nàng và cô độc chứng mới có thể cảm nhận được, bị những người khác trong cung nghe phải, nhất định sẽ cho đó là ác quỷ, sợ hãi tới cực điểm.
Rốt cuộc vọt tới trước cửa cung, không có một tên tướng sĩ, cửa thành cũng bị đóng chặt.
Cô độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, lại nhìn cửa thành phía trước hất hất đầu lên.
Quỷ Đồng lập tức hiểu ý tứ của hắn, quát to một tiếng xông lên trước, chỉ một chiêu liền trực tiếp đánh rớt then cửa lớn bằng một cái bắp đùi bình thường.
Tiếp theo hai tay lại liên tục nhấc lên lôi kéo phía bên trong, cửa đá khổng lồ cứ như vậy bị lực lượng một người nhẹ nhàng mở ra.
Như Thương xem vào trong mắt phải thầm khen ngợi cô độc chứng sáng suốt, thu nhận một người như vậy làm thuộc hạ, chỉ cần thuần hóa thỏa đáng, với hắn mà nói thật sự là một chuyện tốt.
Cửa thành vừa mở, cô độc chứng cõng như Thương dẫn đầu xông ra ngoài.