Nụ cười kia khắc sâu vào trong mắt của Quỷ Đồng, khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác thật không thoải mái.
Hắn nhìn về phía cô độc chứng, thấy người kia cũng không có quá nhiều phản ứng, Như Thương duỗi tay, người lại tự nhiên đưa qua nép sát vào Tiêu Phương.
Trên lưng không còn người, loại cảm giác cô đơn đột nhiên xâm nhập tận trong tâm.
Có một chút mất mác, ngay cả Quỷ Đồng cũng nhìn ra được.
Như Thương trong người trọng thương, đâu còn tâm tư suy nghĩ điều đó.
Hơn nữa nhìn thấy Tiêu Phương nàng thật cao hứng, nàng xem Tiêu Phương như bạn cũ thân thiết, khẽ vươn tay đầu liền dựa sát vào trong ngực giống như một người thân, vừa ổn định lại an tâm.
"Mau! Lên Lạc Đà!" Ánh sáng đỏ từ trong mắt Như Thương lúc này đang biến mất từng chút, bầu trời cũng dần dần kết thúc trận mưa.
Tiêu Phương đương nhiên còn rất nhiều thời gian để hỏi đến cùng, không cần thiết phải nóng lòng nhất thời.
Vì vậy một tay ôm lấy Như Thương, thân mình nhẹ nhàng lung lay giống như bay vọt lên lưng Lạc Đà.
"Ta không biết các ngươi có ba người, chỉ chuẩn bị hai con Lạc Đà. Hai người các ngươi kiên nhẫn chịu đựng trước, đợi đến cửa thành trực tiếp tách ra cưỡi của binh lính giữ thành!"
Lời hắn còn chưa dứt, đã đưa tay chụp lấy cổ Lạc Đà.
Lạc Đà dường như bị tác động, liền rút chân chạy về phía trước. Tốc độ cực nhanh, không kém gì ngựa.
Như Thương được đặt trước người cách chỗ lưng nhọn, người vẫn là như tỉnh như không, nhưng nói chung là biết Tiêu Phương ở phía sau lưng để cho nàng dựa vào trong ngực, nghỉ ngơi bằng tư thế ở mức độ thoải mái nhất.
Trông thấy Tiêu Phương cùng Như Thương đã chạy đi, cô độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, trầm giọng nói:
"Nhảy lên!"
"A?" Quỷ Đồng sửng sốt, ngay sau đó chỉ vào Lạc Đà nói: "Chủ nhân lên, ta chạy theo là được!"
"Đừng nói nhiều, nghe ta!" Sắc mặt hắn trầm xuống, không có ý định nhiều lời.
Quỷ Đồng thấy thế cũng không hỏi lại, vội vàng đi đến trước Lạc Đà, xoay người nhảy lên.
Cô độc chứng bước lên tay vỗ xuống một cái, Lạc Đà liền giống như con ở phía trước nhanh chóng chạy đi.
Đồng thời vào lúc này, bên ngoài cửa thành có một người đứng đối diện trong mắt ba người.
Người này toàn thân áo trắng, mặc dù đã bị nước mưa làm ướt hết toàn bộ, nhưng vẫn không dính một hạt bụi nhỏ, thuần khiết thoát tục.
Ở phía sau hắn là hai con Lạc Đà, thân Lạc Đà chắc nịch, bàn chân thật lớn, đứng ở trong mưa to nhưng cả đầu cũng không cúi xuống, cứ như vậy đón mưa nhìn về phía trước.
Từ khóe môi Như Thương vẽ ra nụ cười, nàng cười thật sự đẹp mắt đến không gì sánh nổi, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, cho nên so với khóc vẫn thấy không bằng.
"Tiên sinh đến." Nàng khẽ nói, rồi cố gắng lớn tiếng nói bên tai cô độc chứng: "Hắn là Tiêu Phương, người mình!"
Cô độc chứng nghe được rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phương, lúc này mới chạy thẳng đến chỗ của hắn.
Tiêu Phương cũng hoảng sợ nhảy qua, hắn vì thấy mưa mới vội chạy đến.
Tuy rằng trước đó hai người không có giao hẹn, nhưng bầu trời Tây Dạ đột nhiên đổ mưa, không cần suy nghĩ cũng biết là Như Thương làm ra.
Hắn trước tiên dẫn hai Lạc Đà đã chuẩn bị tốt từ lâu nhanh chân chạy tới cửa cung, nhưng không nghĩ rằng đi ra ngoài có đến ba người, mà Như Thương lại được người cõng trên lưng.
"A Thương!" Thấy tình hình như vậy Tiêu Phương bước nhanh về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay Như Thương đang khoác trước người cô độc chứng, gấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
Quỷ Đồng cúi đầu không nói, nhưng áy náy lại viết rõ ràng ở trên mặt, bộ dáng kia giống như một học sinh tiểu học đã làm sai chuyện, vừa vặn bị Lão sư bắt được.
Chân mày Tiêu Phương khẽ nhíu, nhìn thoáng qua Quỷ Đồng, cũng không có bởi vì bề ngoài hắn quái dị mà nảy sinh bất kỳ nghi ngờ gì.
Tiện thể chuyển sang cô độc chứng, cũng không nói gì, chỉ đi lên trước một bước bày tỏ ý muốn đỡ lấy Như Thương từ trên lưng hắn.
Cô độc chứng ngơ ngẩn một chút, cũng không có phối hợp động tác này.
Tiêu Phương thấy vậy mới mở miệng, lớn tiếng nói:
"Sững sờ cái gì? Giao người cho ta a!"
Như Thương nghe tiếng mở mắt ra, nhìn Tiêu Phương trước mặt, vẻ mặt hàm chứa ý cười vươn tay về phía hắn.