Ba người rất nhanh chạy sâu vào trong đại mạc, hai canh giờ liên tiếp không ngừng chạy về phía trước, khi quay đầu nhìn lại một tòa Vương thành Tây Dạ đã sớm biến mất ở trong cát vàng.
Mưa to chỉ vì Tây Dạ mà xuống, rời khỏi Tây Dạ chưa đến ba dặm đường (1 dặm = 1/2km) nơi đâu cũng vẫn là đầy trời cát vàng.
Mọi người đi được đến nửa đêm, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Tiêu Phương dừng lại trước tiên, sau đó chỉ chỉ Như Thương, lại nhìn cô độc chứng cùng Quỷ Đồng theo tới phía sau nói:
"Không thể chạy nữa, nàng chịu không được." Rồi sau đó vỗ vỗ một bao gì đó của bản thân treo trên lưng Lạc Đà, nói: "Ở đây có cái màn, có thể làm phiền hai vị giúp đỡ dựng lên hay không? Ta phải xem xét vết thương cho A Thương."
Cô độc chứng gật đầu, tự xuống Lạc Đà đi lên cầm lấy tấm màn.
Quỷ Đồng cũng đi xuống theo, lại ngẩn người không biết phải làm sao đi làm.
Màn là cái gì? Cái từ này đối với hắn mà nói thật mới mẻ.
Nhưng Quỷ Đồng thật ra cũng rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh.
Cô độc chứng một bên mở ra hành trang một bên nói chút nguyên lý cơ bản cho hắn, hắn lập tức liền ghi nhớ toàn bộ, lại còn có thể bắt đầu thao tác.
Màn thời cổ vốn là đơn giản, không có nhiều nút thắt phức tạp, đều là từng đoạn từng đoạn cây trúc dựa theo kích cỡ không đều xuyên lại với nhau, cuối cùng dùng màn vải che kín lại là xong.
Hai người rất nhanh đem màn dựng lên thật tốt, Tiêu Phương ôm ngang Như Thương trực tiếp đi vào bên trong.
Quỷ Đồng muốn đi theo, nhưng bị cô độc chứng ngăn lại.
Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bên cạnh ngoài màn che, bộ dáng như là đang giữ cửa.
Thật ra thì Quỷ Đồng có rất nhiều lời muốn nói, từ trước tới nay hắn đều thấy cô độc chứng chiếu cố đến Như Thương không ít, hơn nữa khi hai người cùng nhau đối địch lại vô cùng hiểu ý, điều này khiến cho hắn cảm thấy Như Thương và cô độc chứng phải ở cùng một chỗ với nhau.
Hắn không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua là cảm thấy nếu hai người đó sánh vai mà đứng thì hết sức dễ chịu.
Bây giờ đột nhiên lại có một người khác đến, vả lại còn trực tiếp đoạt đi Như Thương từ trong tay cô độc chứng, chuyện này đối với Quỷ Đồng mà nói, thật sự khó có thể chấp nhận được.
Hắn gật đầu, lòng thầm nói thì ra là Lạc Đà chân to, chạy quả thật rất nhanh. Nói vậy vị bạch y công tử tìm được hai con Lạc Đà này, tốn cũng không ít thời gian.
Lạc Đà chạy, Quỷ Đồng ngồi ở phía trên trong lòng sốt ruột, muốn quay đầu nhìn xem cô độc phải làm sao, còn chưa kịp quay đầu sang chỗ khác, đã thấy một bóng người gấp rút chạy tới bên cạnh.
Hắn bị dọa giật mình, nhưng định thần nhìn lại, thì ra là chủ nhân của hắn.
Cô độc chứng lúc này đang khom nửa người, thân hình hoàn toàn trông giống như một con Báo mạnh mẽ lại nhanh chóng.
Tuy rằng chỉ dựa vào hai chân chạy bộ, nhưng so với con Lạc Đà chân to này thì một chút cũng không kém.
Cứ như vậy, hai người một Lạc Đà gấp gáp ở trong mưa chạy đi như bay, đợi đến khi dừng lại, ngay cả Tiêu Phương cũng phải bội phục cô độc chứng đã làm được công phu này.
Bọn họ dừng lại ở cửa thành!
Cũng giống như trong Vương Cung, binh lính giữ thành từ lâu đã không biết đi chỗ nào tránh mưa, không còn bóng dáng.
Mưa to thế này, không ai nghĩ tới sẽ có người hấp tấp rời khỏi thành. Bọn họ cho rằng Tây Dạ này dù không tuân thủ cũng vẫn an toàn, lại không nghĩ còn có một nhóm người đang giả dạng đến dưới cửa thành, lập tức sẽ cùng Tây Dạ thẳng thắng nói lời tạm biệt.
"Bên kia có Lạc Đà!" Tiêu Phương chỉ một ngón tay, là chuồng Lạc Đà bọn lính.
Cô độc chứng không nói hai lời, nhanh chóng vọt tới chỗ đó dạo qua một vòng từ trong ra ngoài, sau đó cưỡi một con Lạc Đà cao nhất đi ra.
Tiêu Phương khẽ gật đầu, nhận ra ánh mắt cô độc chứng lựa chọn Lạc Đà cũng không tệ.
Bởi vì điều kiện có hạn, hắn chọn con này dĩ nhiên là chạy không nhanh bằng hai con bản thân mang tới, nhưng không kém nhau nhiều lắm, muốn xông ra sa mạc cũng không phải là vấn đề.
Thấy cô độc chứng dắt Lạc Đà trở lại, Quỷ Đồng tự biết bản thân phải ra tay.
Vì vậy lặp lại chiêu cũ, một mình dễ dàng mở ra cửa tòa thành.
Tiêu Phương thầm hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng cúi đầu nhìn Tần Như Thương.
Chỉ nói: Nha đầu, ngươi mang ra ngoài đây là những người nào a?