Lời này nói ra rất nghiêm trọng, ngay cả Như Thương cũng có chút không quá nhẫn tâm, vẻ mặt cô độc chứng lại không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng giữa không trung, hoàn toàn không có trọng tâm.
Quỷ Đồng sợ hãi, không biết nên nói gì, chỉ là không ngừng dập đầu về phía cô độc chứng.
Từng cái từng cái, cũng may là ở trong cát, nếu không đầu có cứng rắn bao nhiêu cũng sẽ bị đụng cho hỏng.
"Không làm khó dễ tiểu huynh đệ!" Tiêu Phương rốt cuộc lên tiếng, người vẫn ôm Như Thương từ giữa không trung hạ xuống trở lại.
Hắn vốn là người thanh nhã, không muốn truy xét quá nhiều. Huống chi vừa rồi Như Thương nói một câu như phụ như huynh, đã phân biệt rất rõ ràng quan hệ của hai người, hắn còn có thể nói gì nữa đây?
"Mau lên đường đi!" Hắn lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn Lạc Đà ở phía trước đã không còn cách nào đi được nữa, liền nhìn cô độc chứng nói: "Hai người chúng ta đổi lại cưỡi!"
Cô độc chứng hiểu ý tứ của hắn, vì thế gật đầu, chủ động nhảy trở về Lạc Đà của mình, vươn tay nắm lấy Như Thương kéo đi lên.
Quỷ Đồng cúi đầu, thất thần không lên tiếng đi theo ở phía sau. Nhưng ánh mắt lại nhìn theo hướng Tiêu Phương, không biết hắn nói cùng cô độc chứng đổi lại cưỡi là có ý gì.
Nhưng mà hiện tại thấy Tần Như Thương và cô độc chứng đang cưỡi cùng một con, nàng ở phía trước được cô độc chứng ôm vào trong ngực, nhìn thấy bộ dáng như vậy rất vô cùng hài lòng.
"Đi!" Tiêu Phương nhẹ nói ra một chữ, rồi sau đó chuyển động khinh công, cuối cùng bản thân dẫn đầu xông ra ngoài.
Thân pháp của hắn phóng khoáng tự nhiên lại nhẹ nhàng, hơn nữa một thân áo trắng, thoạt nhìn giống như một vị Tiên Nhân xinh đẹp bay giữa không trung.
Những người khác sau đó đuổi theo, Lạc Đà chạy thật sự rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn không đuổi kịp Tiêu Phương.
Như Thương bĩu môi, than thở: "Khinh công Tiên sinh lại tốt hơn rất nhiều."
Cô độc chứng đương nhiên nghe thấy nàng nói gì, nhưng không đáp lại.
Nhưng hắn phải thầm khen đối với thân pháp khinh công của Tiêu Phương, tốc độ như vậy đúng là hắn không có.
Mọi người đi rất nhanh, chưa đến bốn ngày đã đến được biên cương đại mạc.
Tứ chi khẽ uốn cong, súc sinh bị đau lập tức liền ngã ập xuống.
Từ lúc Quỷ Đồng ném ra cát chảy, đồng thời cũng thẳng người chạy đi như bay về phía trước.
Ý đồ của hắn thật rõ ràng, chính là muốn đỡ lấy Như Thương trước khi rơi xuống đất, không muốn để nàng lại bị tổn thương.
Nhưng mà không nghĩ tới, người còn chưa được đến gần, bạch y công tử vốn đang cưỡi trên lưng Lạc Đà đột nhiên bay lên.
Loại bay này đúng thật là bay, hoặc có thể nói là "Phiêu"! (tung bay hay là lơ lửng bay)
Cũng không thấy động tác hắn như thế nào, nhưng lại có thể trong nháy mắt ôm Như Thương trên Lạc Đà ngã xuống đất, bay lơ lửng trong không khí.
Dáng vẻ này rất tự nhiên, rất đẹp mắt, cũng rất...... Kỳ quái.
Quỷ Đồng hạ xuống đất không hiểu, hai mắt trừng lớn nhìn hai người đang bay lơ lửng ở giữa không trung, vẻ mặt trông như khó có thể tin được.
Lúc này cô độc chứng cũng vội vã quay lại, tiếng động khác lạ ở sau lưng không thoát khỏi tai của hắn.
Hắn biết tám chín phần mười là Quỷ Đồng sinh sự, nhanh chóng vòng trở lại, nhưng vẫn chậm một bước.
"Chủ nhân......" Quỷ Đồng thấy cô độc chứng, cũng chẳng quan tâm xin tội, trực tiếp chỉ vào hai người ở không trung, nói: "Bọn họ có thể bay?"
Biểu hiện cô độc chứng đối với chuyện này cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức ngạc nhiên giống Quỷ Đồng như vậy.
Hắn chỉ là hướng về phía không trung ôm quyền, mở miệng nói:
"Thân pháp tiên sinh thật tốt! Xin thứ cho ta không biết cách dạy dỗ, Quỷ Đồng không hiểu chuyện, nhưng cũng không ác ý, xin tiên sinh đừng trách!"
Những lời này là thay thế thuộc hạ xin tội, Quỷ Đồng nghe hiểu được, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống trong cát.
Tiêu Phương không lên tiếng, kết quả là Như Thương giả bộ tức giận, cuối cùng phải nói với Quỷ Đồng:
"Tiêu Phương có lòng tốt giúp đỡ chúng ta, sao phải làm khó dễ hắn? Ta với hắn sống cùng một chỗ đã bốn năm, đối với ta mà nói, Tiêu Phương chính là người thân, như phụ thân như huynh trưởng! Ngươi nếu như cứ nhất quyết không buông tha, ta...... Ta sẽ......"
Nàng không biết nên nói cái gì cho phải, theo bản năng nhìn qua cô độc chứng, lại thấy người này lại muốn mở miệng, liền nói tiếp theo:
"Ta sẽ không thừa nhận ngươi, ngươi cũng không cần phải gọi ta là chủ nhân! Sa mạc rộng lớn, tự đi mà kiếm sống!"
_________________