Cuối cùng phải ở trong sa mạc một đêm, Quỷ Đồng thấy Tiêu Phương chợp mắt, lặng lẽ đến gần bên cạnh, sau đó khẽ vận lực để bản thân tích trữ khí lực, đồng thời cũng đứng lên vặn vẹo uốn éo, làm cho bộ mặt thường ngày càng thêm quỷ dị.
Hắn là muốn thử xem sự gan dạ của Tiêu Phương một chút, theo ý hắn, một người thoạt nhìn hết sức nho nhã yếu đuối như vậy, lá gan người hẳn là không lớn.
Nhưng hắn thật sự đã đánh giá thấp Tiêu Phương, người này là nhân vật có truyền thuyết không thấy hình bóng, vô cùng được khen ngợi ở trong giang hồ, nếu cứ dễ dàng bị người hù dọa như vậy, e rằng Nhàn Nhã Sơn Trang của hắn từ lâu đã bị người giẫm đạp Thành Bình địa.
Cô độc chứng nhìn ra được ý đồ của Quỷ Đồng, nhưng cũng không có lên tiếng.
Tiêu Phương đối với hắn mà nói vẫn còn xa lạ, hắn vốn không phải là người dễ dàng tiếp xúc cùng người khác. Lúc còn ở Tây Dạ, thậm chí đã từng thử qua suốt cả một năm không cùng người ngoài nói tới một câu.
Tuy rằng từ lúc gặp được Tần Như Thương thì nói chuyện không ít, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là hắn phải thay đổi bản chất, bắt đầu cứ mãi xen vào việc của người khác.
Quỷ Đồng ngồi xổm trước mặt Tiêu Phương, chờ đợi khi người đang ngủ mở mắt ra sẽ thấy có một con quái vật đang kề sát ngay mặt mình.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến, đây là bộ mặt diễn xuất giỏi nhất vốn có của công tử Tiêu Phương.
Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau thời gian gần một nén hương, rốt cuộc cũng là Quỷ Đồng thất bại thua trận trước.
Hài tử tràn đầy thất vọng ngồi trở lại trên mặt đất, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua thất bại, mặc dù thế giới của hắn chỉ giới hạn giữa ba tầng tháp lâu, nhưng tất cả những người có thể đi vào thì không một ai còn sống để đi ra ngoài.
Đừng nói là người, ngay cả rắn hắn cũng không sợ.
Nhưng kể từ khi cô độc chứng và Tần Như Thương đi vào, tình thế luôn được chiến thắng của hắn lập tức bỗng quay ngược trở lại.
Với lại, chẳng những là cô độc chứng và Tần Như Thương, ngay cả người bằng hữu bên ngoài tiếp ứng Như Thương cũng lợi hại như vậy.
Ưu thế của hắn hoàn toàn không có, điều này khiến cho Quỷ Đồng có phần lo lắng và sợ hãi.
P/S: (*) Trời đất bao la, người giỏi sẽ có người giỏi hơn. (không biết đúng hong ta )
Lời này nói ra rất nghiêm trọng, ngay cả Như Thương cũng có chút không quá nhẫn tâm, vẻ mặt cô độc chứng lại không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng giữa không trung, hoàn toàn không có trọng tâm.
Quỷ Đồng sợ hãi, không biết nên nói gì, chỉ là không ngừng dập đầu về phía cô độc chứng.
Từng cái từng cái, cũng may là ở trong cát, nếu không đầu có cứng rắn bao nhiêu cũng sẽ bị đụng cho hỏng.
"Không làm khó dễ tiểu huynh đệ!" Tiêu Phương rốt cuộc lên tiếng, người vẫn ôm Như Thương từ giữa không trung hạ xuống trở lại.
Hắn vốn là người thanh nhã, không muốn truy xét quá nhiều. Huống chi vừa rồi Như Thương nói một câu như phụ như huynh, đã phân biệt rất rõ ràng quan hệ của hai người, hắn còn có thể nói gì nữa đây?
"Mau lên đường đi!" Hắn lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn Lạc Đà ở phía trước đã không còn cách nào đi được nữa, liền nhìn cô độc chứng nói: "Hai người chúng ta đổi lại cưỡi!"
Cô độc chứng hiểu ý tứ của hắn, vì thế gật đầu, chủ động nhảy trở về Lạc Đà của mình, vươn tay nắm lấy Như Thương kéo đi lên.
Quỷ Đồng cúi đầu, thất thần không lên tiếng đi theo ở phía sau. Nhưng ánh mắt lại nhìn theo hướng Tiêu Phương, không biết hắn nói cùng cô độc chứng đổi lại cưỡi là có ý gì.
Nhưng mà hiện tại thấy Tần Như Thương và cô độc chứng đang cưỡi cùng một con, nàng ở phía trước được cô độc chứng ôm vào trong ngực, nhìn thấy bộ dáng như vậy rất vô cùng hài lòng.
"Đi!" Tiêu Phương nhẹ nói ra một chữ, rồi sau đó chuyển động khinh công, cuối cùng bản thân dẫn đầu xông ra ngoài.
Thân pháp của hắn phóng khoáng tự nhiên lại nhẹ nhàng, hơn nữa một thân áo trắng, thoạt nhìn giống như một vị Tiên Nhân xinh đẹp bay giữa không trung.
Những người khác sau đó đuổi theo, Lạc Đà chạy thật sự rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn không đuổi kịp Tiêu Phương.
Như Thương bĩu môi, than thở: "Khinh công Tiên sinh lại tốt hơn rất nhiều."
Cô độc chứng đương nhiên nghe thấy nàng nói gì, nhưng không đáp lại.
Nhưng hắn phải thầm khen đối với thân pháp khinh công của Tiêu Phương, tốc độ như vậy đúng là hắn không có.
Mọi người đi rất nhanh, chưa đến bốn ngày đã đến được biên cương đại mạc.