Theo bản năng đưa mắt nhìn qua chỗ cô độc chứng, muốn cầu xin giúp đỡ từ nơi chủ nhân, nhưng lại thấy cô độc chứng đang ngửa mặt nhìn trời, giống như trong đại mạc chỉ có một mình hắn, cái gì cũng không để ý.
Như Thương phỏng chừng vẫn còn đang ngủ trong lều, đó là gian phòng đặc biệt của nàng, ngoại trừ Tiêu Phương mỗi ngày đều hành châm chữa thương cho nàng, lúc khác ai cũng không được vào quấy rầy, để cho nàng an tâm nghĩ ngơi.
Hài tử có chút xấu hổ, muốn đứng dậy bỏ đi.
Hắn quyết định cách xa không tiếp cận Tiêu Phương, người này vừa nhìn nho nhã yếu đuối nhưng hơi thở lại quá mạnh mẽ, có đôi khi làm cho hắn sợ hãi.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Phương đột ngột lên tiếng, gọi người dừng lại.
Hắn nói ——
"Ngươi gọi là Quỷ Đồng sao!" Thấy Quỷ Đồng sững sờ, vẻ mặt không biết làm sao lại càng không biết nên trả lời như thế nào, liền nói tiếp: "Là A Thương nói cho ta biết."
Lúc hắn nói chuyện, chợt vươn tay thăm dò về phía trước mặt Quỷ Đồng.
Điều này làm cho Quỷ Đồng vô cùng khẩn trương, muốn tránh, nhưng giống như ma xui quỷ khiến lại ngồi không nhúc nhích.
Cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy Tiêu Phương, thì có một loại cảm giác khiến cho lòng người yên tĩnh.
Cho nên khi đối phương đưa tay sờ về phía bản thân, tuy rằng không thoải mái nhưng cảm thấy hắn cũng không có ác ý.
Tiêu Phương dĩ nhiên không có ác ý, hắn chỉ muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt ngày thường có vài chỗ nhô ra quái dị của Quỷ Đồng.
Từng cái từng cái, khi nhẹ khi nặng, có khi ngón tay còn khép lại để kẹp khớp xương lồi ra.
Hình dạng của Quỷ Đồng chưa từng có người sờ qua, cho dù là cô độc chứng cũng chỉ vỗ vỗ đầu của hắn.
Hành động Tiêu Phương đối với hắn còn quá xa lạ, từ trước đến nay cũng không có cảm nhận qua.
Hắn khẩn trương, nhưng vẫn nghe lời ngồi ở tại chỗ, như một tiểu hài tử.
Thật lâu, rốt cuộc Tiêu Phương dừng lại động tác, lúc lấy tay trở về còn kèm theo một câu nói, làm nhiệt huyết trong Quỷ Đồng tức khắc sôi trào.
Hắn nói ——
"Khuôn mặt này của ngươi có thể chữa trị!"
Quỷ Đồng không có cách nào dùng lời nói để bày tỏ tâm tình của hắn lúc này, ngay cả cô độc chứng đang trầm mặc cũng quay đầu lại.
Cuối cùng phải ở trong sa mạc một đêm, Quỷ Đồng thấy Tiêu Phương chợp mắt, lặng lẽ đến gần bên cạnh, sau đó khẽ vận lực để bản thân tích trữ khí lực, đồng thời cũng đứng lên vặn vẹo uốn éo, làm cho bộ mặt thường ngày càng thêm quỷ dị.
Hắn là muốn thử xem sự gan dạ của Tiêu Phương một chút, theo ý hắn, một người thoạt nhìn hết sức nho nhã yếu đuối như vậy, lá gan người hẳn là không lớn.
Nhưng hắn thật sự đã đánh giá thấp Tiêu Phương, người này là nhân vật có truyền thuyết không thấy hình bóng, vô cùng được khen ngợi ở trong giang hồ, nếu cứ dễ dàng bị người hù dọa như vậy, e rằng Nhàn Nhã Sơn Trang của hắn từ lâu đã bị người giẫm đạp Thành Bình địa.
Cô độc chứng nhìn ra được ý đồ của Quỷ Đồng, nhưng cũng không có lên tiếng.
Tiêu Phương đối với hắn mà nói vẫn còn xa lạ, hắn vốn không phải là người dễ dàng tiếp xúc cùng người khác. Lúc còn ở Tây Dạ, thậm chí đã từng thử qua suốt cả một năm không cùng người ngoài nói tới một câu.
Tuy rằng từ lúc gặp được Tần Như Thương thì nói chuyện không ít, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là hắn phải thay đổi bản chất, bắt đầu cứ mãi xen vào việc của người khác.
Quỷ Đồng ngồi xổm trước mặt Tiêu Phương, chờ đợi khi người đang ngủ mở mắt ra sẽ thấy có một con quái vật đang kề sát ngay mặt mình.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến, đây là bộ mặt diễn xuất giỏi nhất vốn có của công tử Tiêu Phương.
Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau thời gian gần một nén hương, rốt cuộc cũng là Quỷ Đồng thất bại thua trận trước.
Hài tử tràn đầy thất vọng ngồi trở lại trên mặt đất, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua thất bại, mặc dù thế giới của hắn chỉ giới hạn giữa ba tầng tháp lâu, nhưng tất cả những người có thể đi vào thì không một ai còn sống để đi ra ngoài.
Đừng nói là người, ngay cả rắn hắn cũng không sợ.
Nhưng kể từ khi cô độc chứng và Tần Như Thương đi vào, tình thế luôn được chiến thắng của hắn lập tức bỗng quay ngược trở lại.
Với lại, chẳng những là cô độc chứng và Tần Như Thương, ngay cả người bằng hữu bên ngoài tiếp ứng Như Thương cũng lợi hại như vậy.
Ưu thế của hắn hoàn toàn không có, điều này khiến cho Quỷ Đồng có phần lo lắng và sợ hãi.
P/S: () Trời đất bao la, người giỏi sẽ có người giỏi hơn. (không biết đúng hong ta )