Nhưng bây giờ rõ ràng không có điều kiện như vậy, vì thế hắn chủ động mở miệng, cùng Như Thương thương lượng ——
"Hay là trước nên theo ta trở về có được hay không? Chuyện ngươi muốn làm không nóng lòng nhất thời được, dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, không cần thiết phải gấp gáp thực hiện."
Như Thương biết tâm ý của hắn, cũng hiểu thương thế của mình nặng bao nhiêu, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói:
"Không được! Đừng nói bản thân ta cửa này không qua nổi, ngay cả thái tử Đông Thục và Quỷ Đồng bọn họ cũng......"
"Có thể dẫn bọn hắn cùng nhau trở về!" Tiêu Phương lại tiếp tục tiếp nhượng bộ.
Nhàn Nhã Sơn Trang là nơi mà không phải người bình thường có thể đi vào, Tiêu Phương hắn có thói quen thanh nhã, có lẽ từ xưa đến nay Tần Như Thương là người duy nhất có thể cùng chung sống lâu như thế.
Nay bởi vì nàng, hắn lại có thể nói để cô độc chứng và Quỷ Đồng cùng nhau trở về, trong lúc nhất thời nghe được, Như Thương từng hồi xúc động.
"Tiên sinh, ngươi vì ta đã làm quá nhiều." Nàng ngồi dựa vào một đầu trên giường, nhìn thẳng Tiêu Phương đã thay đổi thanh sam trước mặt.(thanh = màu xanh, sam = áo mặc ở trong).
Có nhiều lúc nàng không biết phải làm sao nói chuyện cùng Tiêu Phương, người này rất thích hợp ngồi trên cao, thậm chí nàng cảm thấy Tiêu Phương hẳn là Thần Linh được cung phụng, người phàm chỉ cần quỳ lạy, dùng tâm linh kết nối là được.
"Chuyện đã bắt đầu, thì nhất định không có lý do giữa đường thu tay." Âm thanh của nàng lại tiếp tục: "Vốn cũng không phải là thiên kim tiểu thư mảnh mai gì, ta nghỉ ngơi ở Hách Thành vài ngày sẽ không sao."
Thấy ý nghĩa lời nói nàng kiên quyết, Tiêu Phương cũng không cưỡng cầu (yêu cầu quá đáng) nữa, chỉ cầm mấy vị dược liệu mua được từ trong hiệu thuốc, tự mình đi tới phía sau đích thân nấu thuốc.
Nói là nghĩ ngơi, Nhưng Thương không phải người chịu ngồi yên.
Thương thế trong người của nàng, ngày bình thường chỉ cần không dùng sức vận công, đi dạo một chút có lẽ là không có chuyện gì.
Hách Thành dù sao cũng là lãnh thổ Trung Nguyên, ăn uống mặc dùng đều là thói quen không thể thiếu của mọi người. Nhưng chuyện này đối với nàng, cô độc chứng cùng Quỷ Đồng mà nói, vẫn là có chút không quen.
Cô độc chứng không tồi, với hắn ăn gì uống gì cũng được, chỉ cần lắp đầy bụng mà thôi, nhưng Quỷ Đồng thì lại vô cùng không thoải mái.
Tiêu Phương không nhiều lời nữa, Như Thương từ trong lều vải ló đầu ra nhìn về phía Quỷ Đồng, nháy mắt mấy cái, nói:
"Ngươi còn không mau tạ ơn tiên sinh! Hắn nói có thể trị, thì nhất định là có thể trị! Quỷ Đồng, ngươi không phải hi vọng có một ngày cũng giống như chúng ta, có thể quang minh chính đại đi ở dưới ánh mặt trời sao?"
Lời như vậy với Quỷ Đồng mà nói hấp dẫn rất lớn, hắn gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy chạy đi, nhìn về phía cô độc chứng.
Thấy đối phương nhìn mình gật gật đầu, lúc này mới quay lại bên Tiêu Phương, bùm một cái quỳ xuống, sau đó lại bắt đầu dập đầu liên tiếp.
Tiêu Phương thật không biết phải làm sao, duỗi tay ngăn cản hắn dừng lại. Như Thương lúc này cũng nói:
"Nói tiếng cám ơn là được! Không nên lúc nào cũng dập đầu cho người ta như vậy!" Vừa nói vừa nhìn về phía cô độc chứng, thấy hắn không có phản ứng, lại nói tiếp: "Ngươi phải nhớ kỹ, giữa người với người đều bình đẳng, cho dù bản thân ngươi có chủ nhân, cũng không cần cảm thấy thấp hơn một bậc. Trung thành cùng tuyệt đối phục tùng có thể phân chia ngang bằng, nhưng quỳ ba lạy bốn cũng không phải là một tác phong tốt, ngươi phải sửa đổi một chút!"
Lý luận của Tần Như Thương đối với cổ nhân mà nói không phải ai cũng có thể tiếp nhận, Tiêu Phương cùng cô độc chứng đều không có phản ứng gì, nhưng Quỷ Đồng sau khi nghe xong đầu lớn lại lắc lắc.
Dùng lời nói của hắn mà nói, chính là ——
"Chủ tử chính là chủ tử! Có dập đầu bán mạng đưa cho chủ tử, đó cũng là việc nên làm!"
......
Cuối cùng rời khỏi sa mạc trở về Hách Thành, khoảnh khắc bước vào biên giới Đông Thục Quốc, Tiêu Phương thở dài một hơi.
Thân thể Như Thương bị thương ở mức độ thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, mặc dù nàng thật sự kiên cường khác hẳn với người bình thường, nhưng lục phủ ngũ tạng() thì lại khác nhau xa, không bằng với ý chí của nàng.
Mọi người tìm một nhà trọ tạm thời thu xếp ở lại, Tiêu Phương quyết định trước tiên phải đi hiệu thuốc trong thành mua chút thuốc mang về.
Nhưng những loại thuốc đó cũng chỉ có tác dụng làm giảm bớt vài phần, nội thương cần phải nghĩ ngơi, cho dù không nghĩ, ít nhất cũng phải dùng vật liệu quý giá trong sơn trang của hắn, cùng với dốc lòng điều trị thì mới được.
P/S: ()- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người.
Lục phủ gồm: Vị, Đởm, Tam tiêu, Bàng quang, Tiểu trường, Đại trường.
. Vị là bao tử (dạ dày)
. Đảm là mật
. Bàng quang là bọng đái
. Tiểu trường là ruột non
. Đại trường là ruột già.
. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.
- Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người.
Ngũ tạng gồm: Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.
. Tâm là tim
. Can là gan
. Tỳ là lá lách
. Phế là phổi
. Thận là hai quả thận (cật).