Tay của nàng vừa chạm đến, viên ngọc châu kia lập tức phát ra ánh sáng màu trắng.
Tần Như Thương không có dấu hiệu ngất đi, lần nữa mở mắt ra thì linh hồn đã ở trên một thân thể khác.
"Nhất định phải trở về chỗ đó sao?" Tiếng nói Tiêu Phương cắt đứt hồi tưởng của nàng, nam tử áo trắng nho nhã đứng tự nhiên đối diện với nàng, tóc dài bị gió thổi lên, siêu phàm thoát tục, giống như thần tiên sống trong núi."Chỗ đó, nơi cố hương của ngươi! Ngươi tra xét bốn năm, rốt cuộc tra ra chuyện gì?"
Tần Như Thương cũng ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm trong suốt nhìn trả lại Tiêu Phương, gương mặt quật cường cùng cố chấp.
Vấn đề này đã tồn tại ở trong lòng Tiêu Phương nhiều năm, thế nhưng hắn cũng không dám hỏi. Tuy là hai người có quen biết, có hiểu nhau, nhưng quan hệ cũng chỉ giới hạn ở đó.
"Ta muốn tra ra tại sao ta xuất hiện ở nơi này." Tần Như Thương đứng lên, đi về phía trước hai bước, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy được một tầng khói độc. Giống như thời điểm nàng xuất hiện tại chỗ này, không nhìn thấy, cũng không sờ được.
Lúc nàng nhìn lại, nhiều khi cách sương mù còn không bằng cách núi. Núi có thể đi qua, nhưng sương mù, lúc ẩn lúc hiện hoàn toàn không do người khống chế.
"Tiêu Phương!" Giọng nói của nàng rất nhẹ, duy trì vừa đúng mức giới hạn, đến nỗi chỉ hai người có thể nghe được. Mặc dù trong núi cũng không có người khác, nhưng đây là thói quen của nàng, chính là cảnh giác của lính đặc chủng nên có. "Ta không tin những lời lẽ hoang đường vui đùa trong truyền thuyết, trong mắt của ta, chuyện này hết tám chín phần là một âm mưu. Có người muốn hại ta chết... Không phải, là hại để ta đi tới nơi này, cho nên ta nhất định phải tra ra, kẻ chủ mưu ở sau lưng đó là ai. Đó là lý do mà... Ta phải trở về!"
Tần Như Thương nói đến đây, hai hàm răng trên dưới đã cắn chặt cùng một chỗ.
Nàng biết Tiêu Phương nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không có tâm tư đi theo một cổ nhân giải thích loại chuyện lạ xuyên qua thời không này.
_________________