Tiêu Phương tinh thông y lý, chuyện như vậy có lẽ cũng chỉ có hắn mới có khả năng đưa ra một giải thích hợp lý. (tinh thông y lý = hiểu biết lý thuyết y thuật)
Quả nhiên, Tiêu Phương bôi xong thuốc mỡ chỗ cuối cùng, lại dùng vải bông trắng bọc lại toàn bộ đầu Quỷ Đồng, lúc này mới quay người đi đến chỗ chậu rửa mặt, rửa tay thật sạch, sau đó nói:
"Đây là biểu hiện người hóa đá, phân loại chính xác thì xem như đây là một loại bệnh vô cùng nghiêm trọng. Nguyên nhân sinh ra bệnh này hơn phân nửa là bởi vì thức ăn và hoàn cảnh trưởng thành, ở trên đường ta nghe các ngươi kể về câu chuyện cửa ải của Quỷ Đồng, càng thêm xác định nguyên nhân thân thể hóa đá của hắn. Người ăn thịt người, nhất định sẽ tạo thành bệnh!"
Tiêu Phương liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, thấy trong ánh mắt hắn lộ vẻ không hiểu, vì thế tiếp tục nói:
"Từ nhỏ ngươi chỉ vì muốn no bụng, cho nên bụng đói ăn quàng. Từ từ, không có những thứ thức ăn khác xuất hiện, ngươi đương nhiên liền cho rằng đó là thứ duy nhất ở trên đời có thể ăn. Cái này cũng không trách ngươi!"
Tiêu Phương là người ôn tồn lễ độ, khi hắn đem một hồi đạo lý êm tai nói ra, rõ ràng có chút khác biệt với Tần Như Thương và cô độc chứng.
Tuy rằng không dũng mãnh như vậy, tính chất vốn có cũng không phải kích động không đầu óc, nhưng lại khiến cho người ta không có cách nào không nghe, càng không có cách nào không tin.
Quỷ Đồng theo bản năng gật đầu, vẻ mặt thành kính giống như một tín đồ đang gặp được Thần Linh mà bản thân tín ngưỡng.
Như Thương than nhẹ, đây chính là Tiêu Phương, có thể nhìn mà không thể theo kịp.
"Tình huống hóa đá bây giờ của ngươi đã vô cùng nghiêm trọng." Âm thanh Tiêu Phương lại tiếp tục, trên mặt tăng thêm vài phần nghiêm túc: "Nhưng cũng không đến nỗi không có thuốc chữa! Nếu như ngươi theo ta trở về Sơn Trang, trong vòng một năm, ta cam đoan ngươi không khác gì người bình thường."
Nghe được lời này, Như Thương bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt lập tức khôi phục lại như thường.
Phản ứng này tránh né được Quỷ Đồng, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của cô độc chứng và Tiêu Phương.
Nàng khẽ mở miệng, yếu ớt nói:
"Tiên sinh, ta không quay về!"
Cũng may mọi người đều rất thích tiền, sau khi Tiêu Phương lấy ra thỏi bạc trắng đưa tới, những người đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
Đầu tóc Quỷ Đồng bị cạo không còn một mảnh, đây là chủ ý của Như Thương.
Lúc đối phương chỉ vào cái đầu bóng lưỡng của mình hỏi nàng tại sao phải làm như vậy, Như Thương kéo kéo tóc của nàng nói với hắn:
"Phải đem toàn bộ tóc khô bỏ đi, để Tiêu tiên sinh cho ngươi chút dược, làm tóc lại dài ra giống với cái này của ta mới tốt a!"
Quỷ Đồng nhìn thấy giật mình, có chút không dám tin tưởng hỏi nàng:
"Thật sự?"
Như Thương gật đầu:
"Thật sự!"
Hài tử liền không hề kháng cự nữa, Như Thương cao hứng tiếp nhận an bài tất cả cho hắn.
Tiêu Phương cũng xác thực theo như lời nàng nói, tự mình điều chế một loại thuốc mỡ bôi lên xung quanh ở ngoài cho Quỷ Đồng.
Thứ đó bôi ở trên da đầu hơi lành lạnh, thật dễ chịu.
Mọi người đều ở trong một gian phòng nhìn Quỷ Đồng thay đổi, Như Thương lại nhớ tới một cái suy đoán khi hai người nàng và cô độc chứng ở Tháp Trấn Yêu,.
Vì vậy mở miệng mà hỏi ——
"Quỷ Đồng, thời điểm đánh nhau vì sao thân thể của ngươi lại cứng như tảng đá? Chúng ta ném những thứ này nọ lên trên, âm thanh vọng lại cùng với đụng vào trên vách tường đá rất giống nhau."
Khi Tần Như Thương hỏi ra lời này, cô độc chứng ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhàm chán nhìn trời, liền quay đầu lại, Tiêu Phương đang chuẩn bị bôi thuốc mỡ cũng tạm ngưng một chút.
Nhưng Quỷ Đồng lại có phần ngỡ ngàng, ngơ ngác một hồi lâu, sau đó lại lắc lắc đầu, trả lời, nói:
"Ta cũng không hiểu rõ, ngay từ đầu không phải như thế, hơn nữa lúc bình thường ta không đánh nhau với bọn họ thì thịt cũng sẽ không cứng."
Trả lời như vậy cũng nằm trong dự đoán của Như Thương, sự hiểu biết của Quỷ Đồng toàn bộ đều thông qua từ những người liên tục đi vào Tháp Trấn Yêu kể lại, thật sự có hạn, đối với nhận định chức năng cơ thể bản thân, lại càng không có khả năng biết được quá nhiều.
Tầm mắt cô độc chứng lúc này hướng tới Tiêu Phương, Như Thương cũng ngẩng đầu nhìn qua.