Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.
Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.
Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.
Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?
Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.
Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.
Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.
Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức.
"Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"
Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.
Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.
Nhưng mới nói được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng nói:
"Những lời này vừa rồi chủ nhân đã nói qua cho ta, vì sao ngươi còn phải nói lại."
Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng không để ý đến hai người bên ngoài nữa.
Trong xe ngựa bởi vì chồng chất không ít dược liệu, đang tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.
Như Thương cũng không biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.
Không lâu sau, cô độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.
Chỉ chừa Quỷ Đồng một chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.
Lý do để một mình hắn ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương không tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc.
_________________
Lời nói, là lời chất vấn! Nhưng giọng nói Tiêu Phương vẫn thản nhiên nhẹ nhàng như cũ, giống như đang tự kể ra một câu chuyện không liên quan đến mình, cũng không cho phép người tránh né.
"Phải!" Như Thương cũng không tiếp tục giấu giếm, dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng, nhưng không dám nhìn vào mắt của hắn.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm môi Tiêu Phương, hít sâu một hơi, tựa như tăng thêm can đảm cho bản thân, nói:
"Tiên sinh trở về Tần Lĩnh đi! Quảng đường còn lại, A Thương tự mình đi!"
"Ngươi cho rằng ta sẽ vướng bận?"
"Không!" Nàng lắc đầu: "Tiên sinh thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), võ công có một không hai, còn thêm tài nghệ trong người, cùng với hai chữ ‘ vướng bận ’ nhập lại không thấy liên quan."
"Vậy vì sao không muốn cho ta theo?"
"Nhiều người mục tiêu nhiều!" Lời nàng nói đơn giản, dùng giọng nói bình thường nhất để nói, không để cho người tin tưởng là đang nói dối. "Mấy năm nay A Thương làm việc cũng thường xuyên ra vào Tần Lĩnh, lần nào mà không phải đao quang kiếm vũ, trước kia tiên sinh đều yên tâm, lần này vì sao lại đi theo a!" (đao quang kiếm vũ theo mình hiểu là đao như ánh sáng còn kiếm thì như mưa rơi, cũng tương tự là nguy hiểm)
Nàng nói lời này thật ra rất miễn cưỡng, chuyện lần này so với trước kia khác nhau, lòng dạ nàng biết rõ.
Mà Tiêu Phương là người thông minh như vậy, có thể nào không nhìn ra được?
Từ lâu hắn không phải đã nói, nàng đi như vậy rất có khả năng sẽ không quay trở lại nữa sao!
Người còn theo đến Tây Dạ, đây chính là biểu hiện không muốn buông tay.
Nhưng lần này Như Thương quyết tâm rất lớn, không muốn cho hắn đi thì nhất định là không muốn cho hắn đi, lý do ở trong lòng cũng không nhẫn tâm nói rõ.
"Thân thể ngươi thế này, đi một mình ta sao có thể yên tâm." Rốt cuộc Tiêu Phương thở dài một tiếng, mặc dù vẫn đang tranh thủ, nhưng đã không còn kiên định như trước.
"Không phải một người a!" Như Thương giương lên khuôn mặt tươi cười, hướng đến chỗ hai người cô độc chứng và Quỷ Đồng đang đi vòng quanh đóng xe kéo vào con ngựa, chỉ chỉ nói: "Còn có bọn họ! Nếu ta có xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên không để ý tới."
Tiêu Phương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Như Thương một hồi lâu, rồi sau đó khẽ lắc đầu. Chiết phiến cầm trong tay run lên, xoay người thản nhiên mà đi. (Chiết phiến = một loại quạt xếp)