Thứ hai là hai người bọn họ cố ý muốn cho Quỷ Đồng có nhiều cơ hội để rèn luyện, cũng nhìn xem phong cảnh thế giới vô biên.
Trước đây Như Thương có mua nón rơm đội đầu cho hắn, mang theo lụa mỏng che bụi trên mặt, nhằm để giấu đi khuôn mặt của Quỷ Đồng, không đến nỗi làm cho người ngoài khiếp sợ.
Xe ngựa một mạch chạy ra khỏi cửa thành, vào giữa đường nhỏ bụi rậm, lúc này Như Thương mới lộ vẻ có chút mệt mỏi, nửa người dựa vào ở trên buồng xe ngựa.
Bên trong trải lót rất mềm mại, tuy rằng khó tránh khỏi xóc nảy, nhưng tương đối mà nói dù sao cũng thoải mái hơn một chút.
Mọi chuyện cẩn thận như vậy nhất định là do Tiêu Phương làm, ngay cả cái được nàng dùng để đắp chân, là một tấm thảm da hổ cũng được Tiêu Phương đặc biệt đi tìm thợ săn bỏ ra số tiền thật cao mới mua được.
Nàng thật sự không mong muốn tiếp tục suy nghĩ đến Tiêu Phương, nhưng không còn cách nào, mùi thuốc trong xe ngựa làm sao cũng không mất đi, kì lạ mỗi một loại này nọ bên cạnh cũng đều có liên quan đến.
Như Thương bất đắc dĩ, buộc lòng phải vứt bỏ cái ý nghĩ đần độn đó.
Cô độc chứng vẫn luôn không lên tiếng, ngửa đầu dựa ra phía sau, ánh mắt từ rèm cửa sổ vén lên nhìn đi nơi xa, giống như tất cả không hề tồn tại, người hoàn toàn chạy xe không.
Bên ngoài thùng xe có tiếng cười không tự giác của Quỷ Đồng truyền đến, Như Thương thuận miệng hỏi hắn:
"Ngươi cười cái gì!"
Quỷ Đồng thành thật đáp:
"Không có Tiêu tiên sinh đi theo, thật tốt!"
"Tại sao?" Nàng trở mình chuyển ánh mắt, có chút buồn bực nói: "Hắn có thể trị bệnh cho ngươi, để ngươi mỗi ngày được tốt hơn, vì sao ngươi lại không hi vọng hắn đi theo a?"
"Quỷ Đồng tình nguyện không cần trị bệnh!" Hài tử này nói tới nói lui chẳng qua xoay chuyển vòng vo, cuối cùng cẩn thận đáp: "Bởi vì khi ngươi và chủ nhân ở chung một chỗ cảm thấy tốt hơn! Nếu có hắn ở đây, ngươi cũng chỉ nói chuyện với hắn."
Như Thương thở nhẹ ra, không muốn tiếp tục cùng thảo luận đề tài này nữa.
Vì thế nhắm mắt giả vờ ngủ, không lên tiếng.
Nhưng vừa chợp mắt không bao lâu, lại nghe được tiếng của cô độc chứng cất lên, rất nhẹ, chỉ vừa đủ lọt vào tai nàng ——
"Như thế nào không để cho hắn đi theo?"
Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.
Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.
Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.
Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?
Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.
Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.
Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.
Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức.
"Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"
Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.
Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.
Nhưng mới nói được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng nói:
"Những lời này vừa rồi chủ nhân đã nói qua cho ta, vì sao ngươi còn phải nói lại."
Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng không để ý đến hai người bên ngoài nữa.
Trong xe ngựa bởi vì chồng chất không ít dược liệu, đang tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.
Như Thương cũng không biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.
Không lâu sau, cô độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.
Chỉ chừa Quỷ Đồng một chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.
Lý do để một mình hắn ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương không tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc.
_________________