Khi cảm giác này chiếu ra một chút ở trong đầu Như Thương, nàng lập tức quay lại nhìn về phía Quỷ Đồng.
Cùng lúc đó, phát hiện cô độc chứng cũng đang nhìn Quỷ Đồng.
Bọn họ đều hiểu, đối với hơi thở tử vong, Quỷ Đồng là người ngửi được chính xác nhất.
Hai người vừa nhìn đến, phát giác lúc này Quỷ Đồng một tay kéo mũ rơm đội trên đầu xuống, sau đó khóa chặt chân mày, lảo đảo đi nhanh ba bước về hướng cửa thành.
Bọn họ cũng chạy đuổi theo, nhưng thấy Quỷ Đồng dừng lại, trong mắt rõ ràng hiện lên một loại được gọi là "Dục vọng" gì đó.
Bên trong dục vọng mang theo tham lam, mang theo tìm kiếm, cũng mang theo loại thân thiết lâu ngày không gặp!
Trong lòng Như Thương khẽ động, thầm nghĩ không tốt, nhưng vào lúc này cô độc chứng đã chạy đi lên trước nàng một bước, một tay xách phía sau lưng Quỷ Đồng kéo ra xa mấy thước.
Thân thể của nàng không cho phép làm động tác giống như cô độc chứng, cũng chỉ có thể cất bước đi từ từ, chậm rãi thong thả đến trước mặt hai người.
Quỷ Đồng trong cơn kinh hoảng phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua cánh tay bị cô độc chứng nắm lấy, cảm thấy có chút áy náy mím mím môi, sau đó cúi đầu nói:
"Tạ ơn chủ nhân, ta...... Thật xin lỗi."
Cô độc chứng lắc đầu, đương nhiên hiểu lời hắn nói là có ý tứ gì, nhưng cũng không muốn truy cứu, chỉ lên tiếng hỏi:
"Bên trong quả thật có người chết?"
"Ân." Quỷ Đồng dùng sức gật đầu, vội vàng đáp: "Không chỉ có, hơn nữa còn rất nhiều rất nhiều! Có nhiều thi thể đã hư thúi, mùi vị mục nát thối rửa!"
Chân mày Như Thương vẫn luôn nhíu chặt, suy xét lại lời vừa rồi Quỷ Đồng nói, còn có phản ứng của hắn.
Dọc theo đường đi Quỷ Đồng liên tục bị buộc phải ăn thức ăn giống như bọn họ, nhưng bởi vì không thích ứng, cho nên ăn được không nhiều, vẫn không thấy no bụng.
Đó là lý do mà ban nãy hắn biểu hiện ra cái loại dục vọng và tham lam, là vì bản thân ngửi được mùi vị "Thức ăn ngon" quen thuộc.
Nếu quả thật đúng như lời hắn, bên trong rất nhiều rất nhiều người chết hơn nữa có một số xác chết đã thối rữa, vậy thì bên trong Thục Đô thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thành này còn có thể vào sao?
Lại là vấn đề này, thật ra Như Thương rất muốn đá qua một cước, sau đó hỏi hắn sao ngươi cũng bát quái như vậy!
Nhưng lời nói đến bên khóe miệng, lại trở thành lời bày tỏ.
Nàng nói:
"Ngươi cũng thấy Tiêu Phương là người như thế nào, chuyện ta làm đều là thế gian tầm thường, trừ đi hung hiểm, còn có lòng dạ con người khó thể tránh khỏi lừa gạt, tính kế, âm mưu, thậm chí phản bội. Vì vậy mà ta nhận thấy Tiêu Phương không thể lẫn vào cùng thế tục, đó là một loại tội ác, ta gánh vác không nổi."
Nàng cũng không có giống cô độc chứng cố ý kiềm chế âm lượng, lời kia vừa thốt ra, từng chữ rơi vào tai Quỷ Đồng ở bên ngoài.
Cô độc chứng vẫn chưa nói gì, thì đã nghe được hài tử ở ngoài lên tiếng, còn mang theo chất vấn ——
"Ngươi chỉ muốn nghĩ cho Tiêu tiên sinh, tại sao không vì chủ nhân suy nghĩ một chút!"
Như Thương chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn người bên cạnh, thấy hắn vẫn là bộ dạng ngủ không tỉnh, đối với lời nàng và Quỷ Đồng nói, một chút xíu phản ứng cũng không có.
Nàng cũng không cảm thấy quái lạ, từ lâu cô độc chứng đã có thói quen tật xấu này, nếu hắn thường xuyên sôi nổi, vậy mới gọi là gặp quỷ!
"Chủ nhân nhà ngươi cùng ta vốn cùng một đường, cho dù ta không lôi kéo, hắn cũng trốn không thoát vận mệnh lần này! Cho nên —— không cần phải thay hắn nghĩ!"
......
Dọc đường đi không ai nói nữa, hai mươi ngày sau đó xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước cửa thành Thục Đô.
Ba người xuống xe, đồng thời trong lòng sinh ra mấy phần nghi ngờ đối với quang cảnh nhìn thấy trước mắt.
Một tòa Đại Quốc Đô thành, tình thế vốn phải là phồn hoa hưng thịnh, nhìn qua không hiểu vì sao lại có vẻ hết sức tiêu điều, quang cảnh rõ ràng vẫn chưa tới buổi trưa, cửa thành lại khép chặt, chung quanh trừ ra chiếc xe ngựa của bọn họ, ngay cả một bóng người cũng không có!
Loại tiêu điều này có vài phần kỳ quái, không phải giống loại ít ỏi người hoang vu, mà trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một luồng yên tĩnh vắng lặng.
Yên tĩnh lúc này, trong trầm mặc lại còn phát ra "Tử khí" (hơi thở chết chóc), dán mắt nhìn chăm chú cửa thành thật lâu, sẽ làm cho người ta xuất hiện một loại ảo giác. Cảm thấy phía sau cánh cửa lớn này, toàn bộ không phải là một tòa Hoàng Thành Thục Đô của nhóm người tôn quý nhất, mà kế tiếp chính là địa ngục.