"Vậy cùng với thôn các ngươi có quan hệ gì?" Quỷ Đồng khó chịu ngột ngạt lên tiếng: "Thôn các ngươi cũng không có ngăn chặn a!"
"Có phải trong thôn cũng có người nhiễm dịch hay không?" Sắc mặt Như Thương nặng nề mà hỏi.
Người thanh niên gật đầu một cái, hiện rõ ra vài phần khen ngợi, nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu, nói:
"Cũng không đúng hoàn toàn! Thật ra trong thôn không có ai phát sinh bệnh dịch, nhưng lúc đầu khi những người đó đến tá túc, ban ngày người vốn còn rất tốt, ai ngờ đến buổi tối thì bắt đầu nóng lên, ngày thứ hai liền chết đi! Mọi người biết người nọ là trước khi ra khỏi thành đã bị nhiễm bệnh, cho nên cũng không dám ở lại trong thôn, từng người đều đã bỏ chạy."
"Vậy những người còn lại thế nào?" Lời nói là quỷ đồng hỏi, vừa hỏi vừa chỉ chỉ người trẻ tuổi: "Tại sao ngươi không chạy?"
"Chạy? Chạy đâu?" Thanh niên đáp về mặt tình lý đương nhiên! "Cái người đã chết được chôn rất sâu cũng rất xa, ta mới không tin trong thôn sẽ có dịch độc. Vả lại, ở đây còn có hai gia đình, đều là người già sáu bảy mươi, nếu đi hết bọn họ làm sao bây giờ? Vậy còn không phải chờ chết!"
Người thanh niên vừa nói, liền ôm lấy một bó cỏ vừa cắt xong đi tới cửa thôn, đồng thời cất giọng nói:
"Nếu các ngươi không sợ, cứ vào đây! Thích ở nhà nào thì ở nhà đó! Nếu như sợ, thì trở ra đi về phía trước!"
Như Thương không lên tiếng, mà quay đầu nhìn thoáng qua cô độc chứng.
Đối phương rõ ràng rất cẩn thận, không có ngay lập tức chứng tỏ thái độ, chỉ dùng tay ra hiệu ý bảo Như Thương và Quỷ Đồng ở chỗ này chờ trước, sau đó tự mình nhảy xuống xe, sải bước đi nhanh vào trong thôn.
Nàng cùng Quỷ Đồng ngồi ở trên xe chờ, thời gian khoảng chừng một nén hương, cô độc chứng trở về, đồng thời hướng về phía bọn họ vẫy tay, ý tứ là bên trong không có chuyện gì, có thể vào ở!
Quỷ Đồng lúc này mới yên lòng lái xe đi vào bên trong, Như Thương cũng không lo lắng.
Từ nhỏ cô độc chứng đã từng ngâm qua nước thuốc, bách độc bất xâm, đồng thời đối với các loại bệnh độc cũng hết sức nhạy cảm.
Như Thương tìm hiểu không ra hắn là loại người gì, cũng chỉ có thể xem hắn là quái nhân (người lập dị), không muốn so đo.
Bất quá trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô độc chứng đi thật, một chuyến đi Tây Dạ này của nàng thật là uổng phí, bị thương cũng vô ích.
Muốn tìm về Thầm Châu, cũng chỉ có một cách để tìm nó.
Ba người lại tiếp tục lên xe ngựa, đổi trở lại con đường lớn chạy đi.
Thông thường sau khi ra khỏi thành mấy dặm thì sẽ có thôn nhỏ để dừng lại, mọi người thử tìm kiếm, nếu tìm không được, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong xe ngựa.
Xem như Ông Trời có mắt, đi không bao xa thì thấy một cửa thôn, ngoại trừ dùng một tấm bảng gỗ viết ký hiệu tên thôn bên ngoài, còn có một người thanh niên đang cắt cỏ.
Quỷ Đồng thức thời một lần nữa lấy mũ rơm đội lên thật tốt, sau đó đánh xe ngựa chạy đi về hướng người thanh niên.
Như Thương từ bên trong vén rèm lên, sau khi đợi xe dừng lại thì hỏi người thanh niên trẻ tuổi:
"Vị tiểu ca này, chúng ta là đi ngang qua, muốn đến trong thôn tá túc một đêm, xin hỏi ngươi có thể tìm giúp chúng ta một gia đình nào hay không a?"
Vừa nói xong, từ bên trong tay áo lấy ra mấy xâu tiền đưa tới, đó là lúc ở Hách Thành Tiêu Phương giao cho nàng.
Người trẻ tuổi nhìn đồng tiền nàng đưa qua, ánh mắt vô cùng tham lam, nuốt xuống nước miếng nhưng cũng không có nhận.
Hắn chỉ quay nửa người lại, hướng về phía bên trong thôn chỉ chỉ, sau đó nói:
"Các ngươi khỏi phải cho tiền ta! Bởi vì ta không cần thiết giúp tìm chỗ ở! Trong thôn này chỉ còn lại hai ba hộ gia đình, những nhà cửa khác đều là trống không, các ngươi thích ở đâu thì cứ dừng lại ở đó! Bọn họ cũng không cần!"
"Đây là ý gì?" Như Thương lại đặt câu hỏi: "Những người đó đâu? Nhà cửa còn tốt tại sao không cần?"
"Ai nha!" Người trẻ tuổi liền dậm chân: "Ta xem các ngươi là từ phương hướng Thục Đô chạy tới, thế nào, khi đi ngang qua nơi đó cũng không phát hiện khác thường? Đô thành Chúng ta bị ôn dịch! Người nhanh chóng chạy thoát giữ được cái mạng, trong lòng tự nghĩ gặp may chứ nếu còn ở chỗ đó, đều bị ngăn chặn lại hết!"