Hồi còn nhỏ, ông nội nói nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị nàng mang đến tai hoạ.
Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.
Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.
Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.
Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.
Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "Thô Tục" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.
Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.
Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.
Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương......
Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.
May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.
Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.
Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"
Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.
Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:
"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ."
"Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"
_________________
Nàng chìm vào trong nước, muốn đem thứ gì đó cuốn lấy mắt cá chân mình gỡ bỏ đi, lại phát hiện chính là có rất nhiều con rắn vô cùng nhỏ.
Có mấy chục con cùng nhau quấn lên nàng, thế nào cũng không chịu buông tha.
Trong lúc tính mạng lâm nguy, phía dưới dường như có người bơi tới, dùng vũ khí lợi hại đem những con rắn kia chặt đứt, như vậy mới để cho nàng được tự do.
Nhưng rõ ràng là không chỉ có chừng này rắn, người nọ vừa giúp nàng thoát hiểm, bản thân lại bị một tốp rắn khác cuốn lấy.
Cổ hắn bị quấn quanh, hơn nữa còn bị một phần sức lực thật lớn lôi kéo người xuống chỗ nước sâu.
Như Thương muốn nắm lấy ân nhân cứu trở về, nhưng vừa kéo được vai hắn, tay liền bị trượt mất.
Nàng thấy rõ ràng ân nhân cứu mạng là Tiêu Phương, nhưng lúc nhìn thấy rõ thì cũng là lúc Tiêu Phương đã bị những con rắn kia kéo đến trong vực sâu, cuối cùng không còn thấy bóng dáng.
Nước mắt Tần Như Thương bỗng dưng xuất hiện, muốn khóc, thân thể đột nhiên lại bị thứ gì đó nhấc lên, người hoàn toàn thoát khỏi mặt nước, hô hấp lần nữa được trở lại.
Nước lũ dường như đang giảm xuống, lúc này nàng mới phát hiện ánh mắt của mình đã nguyên vẹn trở lại không còn tia sáng đỏ.
Người nhấc nàng lên vẻ mặt không chút biểu tình đang ở đối diện nhìn nàng, nàng nhận ra được, là cô độc chứng......
Khi Như Thương bừng tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, giấc mộng này quá mức chân thật, cho nên nàng sững sờ cả buổi vẫn không có phản ứng, bản thân đã tỉnh trở lại mà cứ ngỡ là đang tiếp tục ở trong mộng.
Rốt cuộc tinh thần phục hồi lại, chuyện thứ nhất nghĩ đến chính là may mắn!
May mắn là bản thân sáng suốt không để cho Tiêu Phương đi theo, sớm sắp xếp cho hắn trở về, mặc dù lúc đó xem ra có chút tàn nhẫn, nhưng không hề nghi ngờ, đó là chính xác!
Như Thương không dám nói giấc mộng vừa rồi là biểu thị cái gì, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy từ lúc bản thân xuất hiện cho tới nay, chẳng những quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của Tiêu Phương, hơn nữa nếu còn qua lại như hình với bóng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng mang đến đại họa cho Tiêu Phương.
Từ trước đến nay nàng là người cùng với hai chữ "Hòa bình" không dính nổi một chút quan hệ, nơi có nàng xuất hiện ngoại trừ chiến tranh và tử vong, chính là vĩnh viễn không chỉ dừng lại ở mưu toan ngấm ngầm.
_________________