Nàng cũng không muốn nói nhiều, bây giờ không phải là lúc phổ biến kiến thức, Tần Như Thương nhìn nhìn về bốn phía, lại nín thở cẩn thận lắng nghe, đợi sau khi xác định không có những sinh vật khác đến gần bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sói làm sao có thể đi vào trong thôn?" Quỷ Đồng vẫn không hiểu: "Chúng nó đến ăn thịt người là chuyện rất bình thường sao?"
Như Thương lắc đầu, nói:
"Không phải! Thông thường, sói có thể đến địa bàn loài người để ăn động vật, cũng ít khi chủ động liều mạng với con người. Hiện tại... Chúng nó có thể là đói bụng rất nhiều ngày, cho nên thừa dịp trong thôn vắng người, muốn nhân cơ hội tìm đến giết hại con người."
Nàng vừa nói vừa xé xuống một mảnh vải từ vạt dưới xiêm y đưa cho Quỷ Đồng, ý bảo giúp nàng băng bó miệng vết thương. Hôm nay lại bị thương lần nữa, đối với Tần Như Thương mà nói đây là một chuyện thật khiến người căm tức.
Nàng hiểu được, nếu muốn mau chóng khỏe lại, trước mắt chỉ có hai con đường đi.
Một là trở về Nhàn Nhã Sơn Trang, cái gì cũng không cần hỏi, an tâm dưỡng thương cho thật tốt rồi nói.
Hai là mau chóng đi theo Cô Độc Chứng trở về hoàng cung Đông Thục, trong cung có thái y còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, có thể khám và chữa trị bệnh.
Nhưng phiền phức chính là thành Thục Đô đang xảy ra ôn dịch, tám chín phần mười người hoàng gia đã vứt bỏ cung điện mà đi, bọn họ không hiểu rõ đường đi, càng không biết đi khi nào, nhưng muốn đuổi theo e rằng không phải là chuyện dễ dàng.
"Nơi này không thể ở lại!" Nàng suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định suốt đêm rời đi."Bất chợt nhiều sói bị chết như vậy, sợ là không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều đồng loại chúng nó tìm đến, chúng ta tiếp tục ở lại cũng không phải là cách."
Nàng gắng gượng đứng dậy, Quỷ Đồng khẩn trương đưa tay qua đỡ. Như Thương chỉ chỉ trong nhà, ý bảo hắn mang thảm da hổ đến. Quỷ Đồng quay người chạy đi, khi trở ra Như Thương đã đi tới xe ngựa.
Hắn đỡ nàng lên xe ngựa, Như Thương lúc này mới hỏi:
"Còn nhớ rõ đường lúc đến?"
"Đừng lo lắng! Nhanh! Đổ thuốc trong bình lên cho ta!"
Quỷ Đồng kinh hoảng gật đầu run run tiếp nhận, làm theo lời Như Thương nói lấy bột thuốc ở bên trong cẩn thận đổ vào vết thương của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy! Trước đây đã từng giết người cũng ăn qua thịt người, nhưng cũng chưa từng có cứu người.
Mặc dù không quen tay, bột thuốc đổ cũng không đều, nhưng dù sao cũng thành công làm cho máu ngừng chảy. Chuyện này đối với Quỷ Đồng mà nói đúng là một thử nghiệm mới, không kiềm được có chút kích động.
Trong lòng Như Thương không suy nghĩ gì khác, một trận chiến này khiến cho nguyên khí nàng thật vất vả khôi phục được một nửa, lại tổn thất không còn một mảnh.
Hơn nữa nội thương chưa tốt lại thêm ngoại thương, cũng may đã kịp thời chặt đứt miệng sói, mới có thể không đến nỗi bị thương đến xương cốt.
Nàng cũng không có năng lực khác thường tự mình chữa trị như Quỷ Đồng, ngoại trừ có thể dùng khí lực dẫn mưa, về mặt khác, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thuốc này là Tiêu Phương để lại, tốc độ cầm máu rất nhanh, có thể chữa trị khẩn cấp.
"Tỷ ngươi không có việc gì chứ?" Thấy cánh tay nàng không chảy máu nữa, Quỷ Đồng lúc này mới mở miệng lên tiếng hỏi. Đồng thời cũng không đổ bột thuốc lên vết thương nữa, cẩn thận cầm lấy nắp bình đóng thật kín rồi thả lại vào gói đồ.
Hắn biết vật này là Tiêu Phương đưa, đối với bạch y công tử đó, tuy rằng Quỷ Đồng bởi vì Cô Độc Chứng mà có chút bài xích, nhưng một thân khinh công cùng y thuật xuất thần nhập hóa, đúng là khiến cho hắn thật lòng bội phục.
"Không có việc gì." Như Thương nhẹ lắc đầu, trong lòng lại nói: Làm sao có thể không có việc gì!
Nhưng lời này không thể nói với Quỷ Đồng, nói cũng vô dụng, còn làm cho hắn thêm lo lắng.
"Đó là thứ gì?" Hắn chỉ vào xác sói trên đất hỏi Như Thương: "Ta chưa bao giờ gặp qua!"
"Là sói!" Như Thương nói cho hắn biết: "Thứ này gọi là sói! Cùng một loại khác có tên gọi là ‘Chó’, loài vật này có bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Sói với người là địch, chó với người là bạn. Loại động vật này rất thông minh, cái gì cũng không sợ. Chính xác mà nói, kẻ thù tự nhiên của chúng cũng chỉ có loài người mà thôi, còn phải là loài người dũng mãnh."