"Nhớ được!"
"Tốt! Ngươi đánh xe, chúng ta trở về thành Thục Đô! Ở ngoài thành đợi chủ nhân nhà ngươi, chờ hắn đi ra rồi cùng nhau nghĩ biện pháp."
Nàng nói dứt lời, tự mình trở lại bên trong buồng xe nghỉ ngơi. Quỷ Đồng đánh xe rất ổn định, chạy thẳng về Thục Đô.
Cuối cùng đến được cửa thành thì trời cũng sáng.
Như Thương mệt đến mức thiêm thiếp ngủ một giấc, lúc này bị ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ làm tỉnh giấc, vừa mở mắt thì đúng lúc nhìn thấy Cô Độc Chứng đang đẩy ra màn xe.
"Ngươi đã trở lại?" Nàng sững sờ một chút, rất nhanh liền tỉnh táo lại, sau đó nôn nóng hỏi: "Trong thành như thế nào?"
Cô Độc Chứng không có lập tức trả lời, mà là…
Sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ vết thương trên cánh tay của nàng. Như Thương theo bản năng liền đưa cánh tay ra phía sau lưng, rồi đứng dậy xuống xe, hỏi lại hắn:
"Tình huống trong thành rốt cuộc như thế nào?"
Cô Độc Chứng không có hỏi tới thương thế của nàng, chỉ xoay người nhìn về phía tòa thành Thục Đô, trong ánh mắt hiện lên một mảnh mê mang.
"Tình hình bệnh dịch rất nặng." Rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đầy đường đều là người chết! Người còn sống thì đóng chặt cửa, không ai dám đi ra bên ngoài. Nếu trong nhà có người chết thì sẽ mở cửa ném ra, bất kể là người thân ruột thịt hay bà con láng giềng, cũng không có một chút tình cảm."
Sự miêu tả của hắn làm Như Thương có thể tưởng tượng được tình huống bên trong thành, vào thời điểm này con người gần như đã chịu đựng đến phát điên rồi.
Đến nỗi bọn họ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu con cái của mình bỏ thí trên phố, cũng tuyệt đối không thể bất chấp tánh mạng nguy hiểm, đi chôn cất người chết.
Bởi vì như thế sẽ bị dính vào ôn dịch...
Nàng vừa nghĩ đến đây, tính năng phản xạ liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng một cái.
Trong nháy mắt Như Thương nghĩ tới, người này đúng là vừa từ trong thành đi ra, trên người nhất định mang đầy bệnh khuẩn, bản thân tiếp xúc với hắn như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán, thậm chí ngay cả lay động nàng cũng chưa động một cái.