Cô Độc Chứng không phải là người lỗ mãng, nếu như đối với nàng có hại, hắn tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà đến gặp nhau.
"Sợ?" Hắn nghiêng đầu hỏi.
Như Thương lắc đầu:
"Không sợ! Nếu sợ ta đã sớm bỏ chạy, còn có thể đứng ở đây."
Lời nàng nói nhẹ nhàng, nhưng mi tâm lại nhíu chặt, như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Trong hoàng cung chỉ có hạ nhân, không có chủ tử!" Qua thật lâu, Cô Độc Chứng lại ném ra một câu như vậy.
Điều này nằm trong dự đoán của Tần Như Thương, thậm chí nàng có thể nghĩ ra được, nước thép ở cửa thành chính là người hoàng gia đổ vào.
Hiện tại nàng đối mặt với hai sự lựa chọn, một là trở về Tần Lĩnh, hai là cứ đuổi theo hoàng tộc Đông Thục.
Kinh đô thay đổi, chuyện này không phải nhỏ, nếu như muốn tìm hiểu vẫn có thể tìm ra được. Nàng còn đang suy nghĩ, bên cạnh Cô Độc Chứng lại đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ.
Cũng không để ý đến ánh mắt có nhiều nghi ngờ của Như Thương, hắn tự mình cầm cái bình đi qua, từ bên trong đổ ra một viên thuốc, sau đó duỗi tay bóp lấy cằm của nàng, thoáng cái ném vào trong miệng.
Như Thương sững sờ, nhưng vẫn nuốt xuống. Sau đó lập tức mở miệng hỏi:
"Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Thuốc giải bệnh dịch! Ta từ trong thành đi ra trên người dính đầy dịch khuẩn, ngươi ăn cái này vào bảo đảm sẽ không có việc gì."
Nghe xong lời này trong lòng Như Thương "Lộp bộp" một tiếng, một cảm giác sợ hãi rất mãnh liệt như muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Nàng một phát bắt lấy cổ tay Cô Độc Chứng, gấp gáp nói:
"Thuốc này từ đâu mà ngươi có?"
Cô Độc Chứng nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng rất lâu, cho đến khi Tần Như Thương không dằn lòng được, vội vã muốn lên tiếng hỏi lại lần nữa thì lúc này hắn mới mở miệng nói:
"Tiêu Phương ở bên trong!"
Lời vừa ra khỏi miệng, người vốn còn đang ở trước mặt bỗng nhiên mau chóng vọt qua, trực tiếp chạy đến cửa chính thành Thục Đô.Quỷ Đồng hoảng sợ giật nảy mình, không hiểu vì sao Tần Như Thương lại đột nhiên chạy.
Cô Độc Chứng cũng thét lớn một tiếng, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh gấp đôi, lướt người đi qua, một tay túm lấy nàng giống như đang phát điên kéo trở lại.
Quỷ Đồng gật đầu một cái:
"Nhớ được!"
"Tốt! Ngươi đánh xe, chúng ta trở về thành Thục Đô! Ở ngoài thành đợi chủ nhân nhà ngươi, chờ hắn đi ra rồi cùng nhau nghĩ biện pháp."
Nàng nói dứt lời, tự mình trở lại bên trong buồng xe nghỉ ngơi. Quỷ Đồng đánh xe rất ổn định, chạy thẳng về Thục Đô.
Cuối cùng đến được cửa thành thì trời cũng sáng.
Như Thương mệt đến mức thiêm thiếp ngủ một giấc, lúc này bị ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ làm tỉnh giấc, vừa mở mắt thì đúng lúc nhìn thấy Cô Độc Chứng đang đẩy ra màn xe.
"Ngươi đã trở lại?" Nàng sững sờ một chút, rất nhanh liền tỉnh táo lại, sau đó nôn nóng hỏi: "Trong thành như thế nào?"
Cô Độc Chứng không có lập tức trả lời, mà là…
Sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ vết thương trên cánh tay của nàng. Như Thương theo bản năng liền đưa cánh tay ra phía sau lưng, rồi đứng dậy xuống xe, hỏi lại hắn:
"Tình huống trong thành rốt cuộc như thế nào?"
Cô Độc Chứng không có hỏi tới thương thế của nàng, chỉ xoay người nhìn về phía tòa thành Thục Đô, trong ánh mắt hiện lên một mảnh mê mang.
"Tình hình bệnh dịch rất nặng." Rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đầy đường đều là người chết! Người còn sống thì đóng chặt cửa, không ai dám đi ra bên ngoài. Nếu trong nhà có người chết thì sẽ mở cửa ném ra, bất kể là người thân ruột thịt hay bà con láng giềng, cũng không có một chút tình cảm."
Sự miêu tả của hắn làm Như Thương có thể tưởng tượng được tình huống bên trong thành, vào thời điểm này con người gần như đã chịu đựng đến phát điên rồi.
Đến nỗi bọn họ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu con cái của mình bỏ thí trên phố, cũng tuyệt đối không thể bất chấp tánh mạng nguy hiểm, đi chôn cất người chết.
Bởi vì như thế sẽ bị dính vào ôn dịch...
Nàng vừa nghĩ đến đây, tính năng phản xạ liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng một cái.
Trong nháy mắt Như Thương nghĩ tới, người này đúng là vừa từ trong thành đi ra, trên người nhất định mang đầy bệnh khuẩn, bản thân tiếp xúc với hắn như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán, thậm chí ngay cả lay động nàng cũng chưa động một cái.