Cô Độc Chứng cũng phát cáu, chẳng qua năng lực kiềm chế của hắn rõ ràng tốt hơn Như Thương, trừ bỏ rống to một tiếng, lại bình tĩnh giống như lúc ban đầu, nói tiếp:
"Tạm thời Tiêu Phương không có việc gì, hắn có hương liệu đặc chế bảo vệ cơ thể, trong một thời gian dịch khuẩn không tiếp cận được thân thể của hắn. Nhưng ngươi không thể được, trên người ngươi vừa nội thương vừa ngoại thương, chỉ sợ đi vào dễ mà trở ra lại khó."
Mỗi câu hắn nói đều có lý, Như Thương nhắm mắt cố gắng điều chỉnh hô hấp, bởi vì tức giận mà hơi thở trở nên dồn dập, rồi mới nói:
"Vậy bây giờ làm sao?"
Thấy nàng không kích động nữa, Cô Độc Chứng mới thử nới lỏng cánh tay của nàng ra, đồng thời đi qua xem xét vết thương cho nàng, nói tiếp:
"Tiêu Phương muốn cứu người."
Như Thương cười khổ, dường như chuyện này mới đúng là hợp tình hợp lý. Tiêu Phương nếu không chịu ra ngoài, vậy thì nhất định là có quyết định của chính mình.
Hắn là người có tấm lòng lương thiện, sao có thể đứng nhìn toàn bộ mọi người trong thành đang bị ôn dịch xâm hại chết thảm thương.
Cứu người, là chuyện hắn nhất định sẽ làm.
"Cứu thế nào?" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ có một mình hắn, làm sao có thể cứu được nhiều như vậy."
Cô Độc Chứng nhìn nhìn nàng, lại nhìn qua Quỷ Đồng, đột nhiên cất tiếng hỏi:
"Nếu như chúng ta có thể giúp được việc này? Các ngươi có nguyện ý hay không?"
Hỏi Quỷ Đồng câu này quả thực là điều thừa, hài tử tôn sùng Cô Độc Chứng, lời đối phương vừa ra khỏi miệng, dường như hắn theo bản năng buột miệng nói ra:
"Chủ nhân đi đâu ta sẽ đi đó! Chủ nhân muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó!"
Đối với Như Thương mà nói, chuyện Tiêu Phương cần làm, bất kể như thế nào nàng cũng không bỏ mặc được.
Thấy hai người đều không có ý kiến phản đối, Cô Độc Chứng giống như hít một hơi thật sâu, rồi nói lại lần lượt lời nghe được từ nơi Tiêu Phương:
"Trong thành nhiều nhất chỉ có thể kéo dài được năm ngày, sau đó dịch độc sẽ sinh sôi lan tràn ra diện tích thật lớn, thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn. Đến lúc đó, cửa thành Thục Đô đóng không phải là xong chuyện! Dịch độc có thể theo không khí bay tới ngoài thành, từ từ, không biết thiên hạ lại có bao nhiêu người chết vì dịch bệnh!."
"Ngươi làm cái gì?"
"Ta phải tìm cách mang hắn ra ngoài!" Tần Như Thương đưa ra lý lẽ phù hợp: "Tiêu Phương hắn dù lợi hại thế nào cũng là người bình thường, làm sao có thể giống các ngươi ra vào thành đang nhiễm dịch như là chỗ không người! Nếu như hắn có chuyện không may xảy ra, ta còn sống hay không?"
Mặt nàng bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng, Cô Độc Chứng nói một câu "Tiêu Phương ở bên trong", hoàn toàn làm cho lửa giận từ đáy lòng nàng trào dâng lên.
Tần Như Thương có cảm giác bản thân trước đến giờ cũng chưa từng tức giận đến như vậy!
Nàng ngàn tính vạn tính, nhiều lần tàn nhẫn quyết tâm làm Tiêu Phương tức giận bỏ đi, nhưng không nghĩ đến đối phương ra một chiêu hồi mã thương, bản thân không những quay ngược trở lại, mà còn đang ở trước mặt nàng. (Hồi mã thương đúng nghĩa của câu này là quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, nghĩa bóng là ý nói đi rồi quay trở lại bất ngờ ấy)
Nàng sắp tức chết! Thật là sắp tức điên lên!
Cô Độc Chứng vẫn luôn nắm thật chặt không rời cánh tay không có bị thương của nàng, một lát sau thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới mở miệng, nói:
"Hắn trở về Tần Lĩnh một chuyến lấy chút thuốc cho ngươi trước, sau đó mới đuổi theo tới chỗ này. Dọc theo đường đi, chúng ta vì bận tâm thân thể của ngươi, cho nên xe ngựa đi rất chậm. Hắn một người cưỡi khoái mã, cuối cùng ba ngày trước đã đến được Thục Đô."
Vừa nói vừa chỉ chỉ một cái hộp gỗ nhỏ Quỷ Đồng đang xách theo trong tay, tiếp tục nói:
"Trong đó là thuốc hắn mang theo đưa cho ngươi, dặn là nếu như thật sự không thể tĩnh dưỡng, thì một ngày ba lần đúng hạn ăn vào, dù sao cũng có thể chống đỡ trước."
"Ta phải mang hắn đi ra ngoài!" Thấy Cô Độc Chứng cứ một mực né tránh lời nàng nói vừa rồi, Như Thương lại nôn nóng: "Ta nói ngươi, như thế nào ngươi nghe không rõ, ngươi mau buông ta ra, ta phải đi tìm cách dẫn Tiêu Phương trở ra!"
"Ngươi ầm ĩ cái gì!" Đột nhiên thét lên một tiếng giận dữ khiển trách, hai mắt Cô Độc Chứng trừng thật lớn, một tiếng gầm lên giống như hợp lại nội lực, làm màng nhĩ Như Thương chấn động đến run lên tê dại: "Ngươi làm sao dẫn hắn trở ra đây? Nếu như hắn đồng ý, thì từ lâu đã theo ta cùng nhau đi ra rồi! Ta cần gì phải đứng ở đây giải thích với ngươi!"