Loại thuốc này cả đời người chỉ có thể ăn một lần duy nhất, nếu như ăn vào lúc lâm nguy thì sẽ cứu được mạng sống. Một khi có cách giải khác, phải ráng sức không dùng Hồi Tâm Đan.
Nàng biết Tiêu Phương có Hồi Tâm Đan cũng không nhiều, cộng lại tất cả cũng chỉ có ba miếng, cực kỳ quý giá. Bây giờ lấy ra đưa cho nàng, có thể thấy rõ nàng không còn cách nào trở về Tần Lĩnh, cho nên mới đành phải làm vậy.
Cô Độc Chứng thấy sắc mặt nàng khác thường, đưa ánh mắt sang hỏi. Nhưng Như Thương không nói thêm gì, chỉ khoát khoát tay, không tiếp nhận hắn dìu đỡ, tự mình nhún người nhảy vọt một cái xuống xe.
Nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt của Cô Độc Chứng thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, sau đó giơ tay chỉ chỉ một đường núi thật quanh co phía trước, nhìn nàng và Quỷ Đồng nói:
"Xe ngựa đi không được! Từ nơi này vào núi không sai, các ngươi tự lựa chọn, là suốt đêm gấp rút lên đường, hay là ở đây nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai trời sáng rồi tiếp tục đi về phía trước!"
Quỷ Đồng từ chối cho ý kiến, hắn lớn lên trong bóng tối suốt thời gian dài, trời tối hay ban ngày đối với hắn mà nói căn bản không có gì khác nhau, thậm chí hắn còn thích đêm tối nhiều hơn một chút. Tần Như Thương càng không quan trọng, cho nên lúc này ba người liền quyết định cả đêm đi vào cốc.
Mùa hè Đông Thục vô cùng nóng bức, nhưng vừa vào sâu trong núi lại cảm thấy có phần lạnh lẽo, cả người đông cứng. Quỷ Đồng hỏi Như Thương có cần lấy tấm thảm da hổ mang theo bên người hay không, để lúc nghỉ ngơi có thể dùng.
Thật ra hài tử rất thiện lương, khi đưa ra đề nghị này còn kèm thêm tự vỗ vỗ ngực mình nói:
"Tỷ ngươi yên tâm, vật kia lúc đi đường Quỷ Đồng cầm giúp người!"
Lời này khiến cho Tần Như Thương phải bật cười ra tiếng, mà ngay cả Cô Độc Chứng vẫn luôn im lặng gần như không nói, cũng có chút không biết phải làm sao liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, sau đó nói:
"Ngươi cho rằng vị tỷ tỷ này của ngươi làm từ sứ sao?"
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, không hiểu đồ sứ là cái gì!
Như Thương vỗ vỗ vai hắn trả lời, nói:
"Cái loại bình nhỏ mà ta dùng để chứa thuốc, đó chính là làm từ đồ sứ, rớt xuống trên mặt đất liền sẽ bể nát. Ý tứ của chủ nhân ngươi là nói, có phải ngươi nhìn ta quá yếu ớt không?"
Tất nhiên, nàng chưa bao giờ hoài nghi qua Hồi Tâm Đan thần bí, nhưng cũng không tin tưởng sẽ kỳ diệu đúng như dân gian đồn đãi.
Nhưng khi thân thể nàng đang liên tục mắc bệnh, một khắc cũng không thể kéo dài, thì Tiêu Phương đưa vật này đến trước mặt nàng, điều này khiến cho Như Thương nảy sinh một loại ảo giác kỳ quái.
Đến nỗi nàng đã bắt đầu tin tưởng vào truyền thuyết dân gian, cũng tin tưởng nếu bản thân ăn một viên Hồi Tâm Đan duy nhất trong bình, nội thương của nàng trong nháy mắt sẽ khỏi hẳn.
Cầm viên thuốc nơi tay, không chút do dự nuốt vào trong miệng, sau đó cẩn thận cảm giác một chút, cũng không có bất kỳ khác thường nào! Như Thương cười nhạt, chỉ nói có lẽ bản thân quá khẩn trương, cũng kỳ vọng quá cao.
Từ nơi này chạy tới chỗ dãy núi Cô Độc Chứng chỉ, mất khoảng một ngày, nàng dựa vào trong buồng xe chợp mắt, nghe được đối với cảnh vật mới mẻ thấy được, Quỷ Đồng câu có câu không không ngừng đưa ra thắc mắc, còn Cô Độc Chứng câu được câu mất đang trả lời.
Lên đường từ sáng sớm đến gần tối, khi xe ngựa không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, thì Cô Độc Chứng xoay người lại vén lên màn xe, nhìn Tần Như Thương ở bên trong nói:
"Xuống đây đi! Đường phía trước hoàn toàn không đi được!"
Như Thương không nói gì, tự mình đứng dậy đi ra khỏi xe, chuyển động cơ thể, lại dường như cảm thấy có rất nhiều khí lực.
Trừ đi chỗ cánh tay trái bị thương, không có gì xảy ra quá lớn, mặc khác các khớp xương đã không còn đau nhức vô lực như vài ngày trước....
Tiếp thục thử dẫn ra khí mạch, lập tức kinh ngạc phát hiện bản thân lại có thể vận khí!
Nàng trợn to mắt, quay đầu nhìn lại vài lọ thuốc vứt bỏ trong bao đồ, vì công hiệu Hồi Tâm Đan này mà không kiềm được sợ hãi cùng khen ngợi. Thuốc không chỉ một chai, nàng đã ngửi được mùi vị Hồi Tâm Đan, đương nhiên biết chỉ ăn một loại này là có thể.
Lại không nghĩ rằng thời gian chỉ có một ngày, thân thể của nàng thật sự đã khôi phục vượt qua tám phần.
Nhưng nàng cũng không thấy đặc biệt vui vẻ, bởi vì Tiêu Phương đã từng nói qua, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì Hồi Tâm Đan không thể tùy tiện ăn được.