Mà Đông Thục và Tây Dạ đều nằm lân cận vùng sa mạc Tháp Đạt Lý, ngay tại phía Bắc Đông Thục.
Mục tiêu của nàng là Hách Thành. Nơi đó là một tòa thành thị, dọc theo hai bên đại mạc của Đông Thục, từ nơi đó lên đường đi Tây Dạ là tiện nhất.
Đối với Tần Như Thương mà nói, muốn hiểu biết rõ ràng toàn bộ thế giới xa lạ, thời gian bốn năm vẫn còn quá ngắn.
Huống chi nàng còn dùng nửa năm để dưỡng thương, sau đó lại điều trị cái thân thể khô gầy như thây ma, còn phải để mình lớn lên.
Qua lại thường xuyên, lãng phí không ít thời gian.
Với lại ngày trước không có mục đích, nên thời gian đó cũng không có tìm hiểu nhiều chuyện của Đông Thục và Tây Dạ.
Hiểu biết của Tiêu Phương cũng có giới hạn, chẳng qua trong lúc nàng thu dọn quần áo chuẩn bị đi, có nghe hắn nói một chút chuyện trước đây.
Đó là về Tây Dạ, có chút kỳ lạ, hơn nữa còn rất là tàn nhẫn.
Tiêu Phương nói, người Tây Dạ có nuôi một loại rắn... mà thật ra chính bọn họ cũng phải sợ nó.
Lọai rắn đó không phải cảm hóa nó là có thể tùy ý mặc người sử dụng, động vật máu lạnh từ trước đến nay đều vô tình, chúng nó không nhận chủ, đối với người Tây Dạ cũng theo cắn không bỏ qua.
Thật sự có thể khống chế những loại rắn đầu đỏ mình vàng kia, cũng chỉ có người vương tộc của Tây Dạ và thầy cúng tế mà thôi.
Cho nên người vương tộc họ không sợ, là bởi vì từ nhỏ bọn họ đã uống một loại rượu thuốc đặc biệt.
Rượu thuốc kia là dùng người sống làm thuốc dẫn cộng thêm mấy vị thảo dược đặc biệt ngâm trong nước chế tạo thành, dùng để uống lâu dài, chẳng những bách độc bất xâm, mà rắn đầu đỏ kia cũng không dám đến gần nửa bước.
Người Tây Dạ trời sinh tính tình tàn bạo, năm đó thái tử Đông Thục bị đưa tới làm con tin, vốn là không nghĩ rằng để cho hắn còn sống.
Bọn họ cùng nhau ngâm thái tử trong bồn rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng sau khi mở ra bồn rượu, lại ngoài ý muốn phát hiện được đứa nhỏ kia chưa chết.
Chẳng những không có chết, mà còn tự mình bò từ trong bồn rượu ra ngoài.
Chỉ là tất cả mười đầu móng tay đều bị đen, thậm chí so với mực còn muốn đậm hơn.