Như Thương nhìn ra được Cô Độc Chứng không bình thường, vì vậy cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy giữa bầu trời đêm vào lúc này, vầng trăng lưỡi liềm vốn đã từ từ bị che khuất, không biết từ khi nào lại hiện rõ ra.
Hơn nữa càng ngày càng sáng, hoàn toàn không giống như sắp đến tảng sáng, ngược lại còn cảm giác như vừa mới đến nửa đêm.
Tiếp tục nhìn một lát, độ sáng trăng lưỡi liềm bắt đầu yếu dần, nhưng cũng không phải rút đi, mà là bị một tầng mây đen che lấp.
"Trời muốn đổ mưa sao?" Cô Độc Chứng chuyển tầm nhìn về phía Như Thương, hắn biết, chuyện nước mưa vẫn là hỏi Như Thương mới đúng.
Hiện tượng bầu trời như vậy, quả thật có chút giống sắp đổ mưa, nhưng Tần Như Thương vừa nghe hắn hỏi, không hề suy nghĩ liền lắc đầu, nói:
"Không phải. Ít nhất trong vòng mười ngày nơi này không mưa, ta có thể khẳng định."
Cô Độc Chứng liền im lặng.
Nếu không mưa, vậy mây che khuất mặt trăng phải rất nhanh sẽ tản đi, để bắt đầu nghênh đón ánh mặt trời xuất hiện.
Nhưng ba người đợi nửa canh giờ, chẳng những mây không phân tán ra, mà ngay cả mặt trời cũng không xuất hiện.
Như Thương suy đoán lúc này là khoảng năm giờ sáng, mùa hè thì năm giờ trời đã sáng hẳn, nhưng vì sao ba người bọn họ vẫn còn ở trong đêm tối?
Không có trăng, vùng rừng núi nơi này càng thêm tăm tối.
Giữa màn trời chỉ vài vết sao nhỏ như vậy rất khó chiếu sáng rõ đến mặt đất, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ có thể duy trì tầm nhìn chừng năm thước, xa nữa ai cũng thấy không rõ lắm.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút nặng nề.
Cô Độc Chứng than nhẹ một tiếng, bắt đầu khẳng định hướng đường xong xoay người đi, đồng thời nói:
"Nên tới cần phải tới, nếu như đã quyết định muốn đi xuống, thì đừng do dự."
Hắn một mình dẫn đầu đi trước, cẩn thận chà sát mặt đất từ từ đi xuống.
Quỷ Đồng chu đáo ở lại sau cùng, nhường Tần Như Thương đi chính giữa, nhằm để đảm bảo an toàn cho nàng.
Mọi người duy trì khoảng cách ở trong phạm vi có thể nhìn thấy lẫn nhau, Cô Độc Chứng phía trước thỉnh thoảng còn lên tiếng nhắc nhở, phải chú ý mọi thứ dưới chân một chút.
"Muốn tiếp tục có thể! Nhưng mà, đoạn đường xuống núi các ngươi phải hoàn toàn nghe ta! Mặc kệ nhìn thấy gì, nghe được cái gì hoặc là gặp được cái gì, cũng phải theo như ta nói mà làm, không thể tự mình làm xằng bậy!"
Lời nói hắn nghiêm túc, chẳng những Quỷ Đồng cúi người lĩnh mệnh, ngay cả Tần Như Thương cũng thật nghiêm chỉnh gật đầu một cái.
Như Thương hiểu, bất kể là thế giới này hay thế giới trước kia nàng sinh sống, đều có rất nhiều hiện tượng khác thường tồn tại. Tựa như họ Tần gia tộc các nàng có loại năng lực đặc biệt, nếu bị dân chúng bình thường biết nhất định bị coi là quái vật, còn thế hệ trẻ, thậm chí có thể xưng nàng là siêu nhân.
Nhưng tuy năng lực nàng siêu phàm, cũng không phải là mọi chuyện đều thông hiểu. Liền nói thí dụ như nghe thấy nhìn thấy ở Tây Dạ, rất nhiều chuyện nàng cũng chỉ có thể biết được tin tức từ nơi Cô Độc Chứng.
Nếu như nói đường xuống núi lần này đối mặt quả thật không chỉ là hung hiểm, vậy hãy cứ nghe Cô Độc Chứng chỉ huy cho thỏa đáng, nàng thật sự không dám tự cao tự đại.
Ba người nghỉ ngơi hồi phục sơ qua một hồi, sau đó nghe theo Cô Độc Chứng và Như Thương cùng nhau quyết định đi về một phương hướng.
Mặc kệ là muốn đi phía đông hay phía tây, chuyện trước tiên vẫn phải là xuống dưới đáy cốc.
Lúc này ánh trăng sáng đã từ từ ẩn núp, nhật nguyệt rất nhanh sẽ luân phiên, đối với hành trình xuống núi của bọn họ, đây là một chuyện tốt. (Nhật nguyệt = mặt trời và mặt trăng = sáng và tối)
Ngay cả Quỷ Đồng cũng có đề nghị nói:
"Chúng ta cứ ở lại đợi một lát nữa trời sáng rồi tiếp tục đi xuống!" Nói xong lời này, lại tự mình tiếp thêm một câu: "Thật ra thì buổi tối cũng không có sao, chuyện gì ta cũng không sợ, cho dù giữa đường đứng một con quỷ, cũng không việc gì!"
Hai người không ai tiếp lời của hắn, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lời hắn nói là sự thực.
Tuy rằng Cô Độc Chứng không nói rõ có quỷ quái, nhưng gặp phải một ít thứ không sạch sẽ gì đó vẫn là không thể tránh khỏi. Nếu trong ba người bọn họ nói không sợ thứ kia nhất, chắc chắn chính là Quỷ Đồng rồi. Thật ra hắn là người hay quỷ cũng đã không phân biệt rõ, làm sao nói sợ hãi đây!
Nhưng Tần Như Thương và Cô Độc Chứng cũng không có đáp lại lời của hắn, hơn nữa biểu hiện còn có chút kỳ quái.
Hai người bọn họ, một người đang nhìn chằm chằm miệng vết thương trên cánh tay của mình, một người còn lại thì ngẩng đầu nhìn trăng sáng, một bộ dáng như sắp có đại nạn xảy ra.
_________________