Lúc này Quỷ Đồng cũng vội chạy đến bên cạnh, bầy sói thấy bọn họ không chuyển động nữa, cũng không tiếp tục tấn công, chỉ là vọt tới phía trước ngăn cản con đường xuống núi, sau đó cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Hai phe nhìn nhau được một lúc, Như Thương nhìn vào ánh mắt của bầy sói trắng, cảm giác vừa rồi từ trong lòng dâng lên càng ngày càng nhiều.
Vì vậy nàng kéo kéo Cô Độc Chứng bên cạnh nói:
"Hình như những con sói này cũng không có ý định thương tổn chúng ta, bọn chúng chỉ muốn ngăn trở đường, không để cho chúng ta xuống núi."
Cô Độc Chứng gật gật đầu, nói ra một câu càng khiến người ta giật mình:
"Không ngờ Quỷ Đồng đã đoán sai! Chúng nó không phải đến báo thù, mà là đến để báo ân!"
Lời này Quỷ Đồng suy nghĩ không hiểu được, nhưng Như Thương thì lại hiểu. Vì vậy liền tiếp lời của hắn giải thích cho Quỷ Đồng:
"Nếu như ở trong thôn chúng ta giết chết một nhóm sói kia vừa đúng là địch của bọn chúng, vậy những con sói trắng này thật sự rất có khả năng là đến báo ân! Bọn chúng xuất hiện, nhưng cũng không hại chúng ta, có lẽ đường đi ở phía trước nhất định là đặc biệt nguy hiểm, cho nên chúng nó không muốn để chúng ta đi qua chịu chết!"
Lời này Quỷ Đồng nghe vào trong tai thấy rất kỳ quái, hài tử không nhịn được lên tiếng hỏi ra:
"Tỷ tỷ, ngay cả tâm tư của sói ngươi cũng đoán được?"
Như Thương cười nhạt, nói:
"Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, kết quả có phải hay không, e là phải hỏi bọn chúng một chút!"
Khi nói chuyện nàng nhìn tới bầy sói đang bám sát gào thét ầm ĩ, rồi lại liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng.
Thấy hắn gật đầu, lúc này nàng mới đi lên một bước, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói chuyện bằng một loại thanh âm hết sức nhẹ nhàng cũng rất nhu hòa, khiến cho lòng người trấn định vui vẻ, dễ chịu. Nhưng Như Thương nói chuyện cũng không phải với người, đối tượng nàng trao đổi, chính là sói trắng Bắc Cực.
Chỉ nghe nàng nói:
"Ta biết là các ngươi có lòng tốt ngăn cản, con đường xuống núi phía trước hẳn là đặc biệt nguy hiểm đáng sợ đi!"
_________________
Như Thương tiếp tục thử bước xuống phía chân núi, một con sói trắng vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng cũng liền vọt tới theo. Trực tiếp chạy đến trước mặt của nàng, sau đó lấy thân mình hung hăng đụng vào người của nàng, giống như chỉ muốn đụng cho người đừng tiếp tục đi tới.
Móng tay sắc bén của Như Thương đã tìm được dưới cổ sói, lại bỗng nhiên dừng lại. Thật ra chỉ cần nàng không ngừng, vào lúc nàng vung lên con sói này trăm phần trăm sẽ bị cắt đứt cổ họng mà chết.
Nhưng ở trong mắt bọn chúng Như Thương nhận ra được vài thứ, khiến cho nàng phải dừng lại động tác, không có tổn thương đối với bọn chúng.
Nàng bị va vào lảo đảo vài bước, cũng không có té ngã xuống. Rất dễ nhận thấy con sói đó không có sử dụng hết toàn lực, mục đích của nó chính là làm cho nàng trở về, cũng không phải muốn tổn thương người đụng vào.
Lúc này, vừa vặn Cô Độc Chứng cũng xé rách được vài con sói khác, đang đi đến bên cạnh nàng. Nơi này có chỗ tảng đá lớn gồ lên, Như Thương chính là vừa bị tảng đá này ngăn cản mới dừng bước.
Nhưng trong một lúc, Cô Độc Chứng bị năm con sói cuốn lấy, căn bản không có cơ hội để chú ý đến dưới chân. Từng bước đi đến, đúng lúc giẫm ngay rìa tảng đá.
Tảng đá và mặt đất tiếp xúc cũng không quá ổn định, cộng thêm sức lực rất lớn của hắn, đạp cho tảng đá phải lăn xuống sườn núi. Mà tiếp theo hắn cũng nghiêng người, thân thể mất thăng bằng liền ngã ngang xuống.
Như Thương cả kinh, vội vàng đưa tay bắt lấy một cành cây bên cạnh, mượn lực đung đưa về phía trước, muốn đuổi theo tốc độ Cô Độc Chứng ngã xuống.
Nàng thả lỏng tay, đồng thời để cánh tay vòng chắc cành cây khô, một tay khác túm lấy cổ áo của Cô Độc Chứng, thành công kéo người trở lại.
Thân thể Cô Độc Chứng đứng ổn định trở lại bên cạnh Như Thương, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, chỉ nghe hắn nói:
"Cảm tạ."
Như Thương nháy mắt mấy cái:
"Đừng khách khí! Có thể để cho ta cứu được ngươi một lần, ta cảm thấy hết sức vinh hạnh!"