Ai cũng không nghĩ tới, nàng thốt xong lời này, vốn sói trắng rất là kiên định ngăn trở đường đi, thế nhưng không rên tiếng nào bắt đầu lui về phía sau, một mực thối lui trở về trong bóng tối, từ con dẫn đầu tru lên một tiếng những con bình thường chạy trốn xung quanh, sau đó rất nhanh liền biến mất hoàn toàn ở trước mắt của bọn họ.
Mọi người thở dài một cái, Như Thương nâng lên tay phải vừa rồi vẫn đang khẽ vuốt sói trắng, chỉ cảm thấy tất cả xảy ra phía trước giống như giấc mộng, rất chân thật, rồi lại không biết có nên thừa nhận sự tồn tại của nó hay không?
"Đi thôi!" Cô Độc Chứng đi lên, vỗ nhẹ đầu vai của nàng, cũng không nói một lời, lẳng lặng đi ở phía trước. Nàng cũng không nói gì, lập tức nối gót theo sau tiếp tục xuống núi.
Quỷ Đồng vẫn là ở phía sau cùng, ba người đều đi rất nhanh, đồng thời cũng rất ăn ý không hề lên tiếng, tập trung toàn bộ tinh lực xuống chân, cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất đến đáy cốc.
Con đường này thật sự có chút khá dài, lại thêm bầu trời tăm tối càng tăng thêm quỷ dị, mọi hướng đều không nhìn được quá xa, khiến người ta đối với khoảng cách mất đi phán đoán cơ bản nhất.
Cũng may dẫn đường chính là Cô Độc Chứng, Như Thương tin tưởng năng lực phân biệt đường đi của hắn. Hơn nữa là, chỉ cần là có đường để đi xuống phía dưới, thì sẽ không có vấn đề.
Cho dù phương hướng xung quanh sai lệch vẫn không quan trọng, mục tiêu của bọn họ là xuống đến đáy cốc, về phần là phía đông hay phía tây, cũng không sao.
Đi được một lúc, ở tuốt phía sau Quỷ Đồng đột nhiên phát ra "Di" một tiếng.
Rồi giống như ngừng một chút, giậm giậm chân, tiếp theo lại đi về phía trước. Như Thương không có quay đầu lại, chỉ dùng một tiếng gọi hỏi:
"Quỷ Đồng sao vậy?"
Hài tử phía sau đáp:
"Cảm giác cứ như có thứ gì đó đang kéo chân của ta, nhưng mà ta nhìn lại cũng không phát hiện cái gì."
Như Thương không dám khinh địch, mặc dù ở dưới tình huống này, bởi vì thần kinh khẩn trương, con người rất có thể sinh ra ảo giác.
Nhưng ba người bọn họ quá đặc thù, nhất là đối với Quỷ Đồng mà nói, hắn sống đến mười một tuổi, hầu như không có một ngày nào, một khắc nào là không khẩn trương.
Trong khi nói chuyện nàng vẫn tiếp tục đi lên trước vài bước, bầy sói theo bản năng cũng lui về phía sau, nhưng chỉ lui nửa bước liền dừng lại.
Như Thương đi đến bên cạnh bọn chúng, vẫn không sợ hãi, trên người không có bộc phát ra loại độc ác tàn bạo vừa rồi khi đánh nhau, người hoàn toàn giống như là một nữ tử nhã nhặn bình thường.
Nàng đi đến gần ngồi xổm xuống, rồi vươn tay ra, vuốt ve từng cái từng cái lên trán một con sói trong đó.
Bầy sói ban đầu còn có chút không thích ứng, đầu một mực lắc lắc đong đưa.
Như Thương vẫn kiên trì, dường như nó cũng nhìn ra được đối phương không có địch ý, nên không tiếp tục giãy giụa nữa, ngược lại thành thành thật thật nằm sấp người xuống trên mặt đất, lấy cằm chống đỡ ở đầu gối của nàng, một bộ dáng hết sức hưởng thụ.
Trong lòng Như Thương vui mừng, thầm nghĩ bầy sói quả nhiên là hiểu tính người, bản thân lựa chọn phương thức nói chuyện này vô cùng hữu dụng.
Có lẽ những sinh vật này cũng có chút giống nhau với con người, vì vậy nàng lại lên tiếng, tiếp tục nói:
"Nhưng mà không đi không được! Các ngươi biết không? Ở bên ngoài đang thịnh hành một loại bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, mọi người gọi nó ôn dịch. Người bị chết đếm không hết, ngay cả những người còn sống không lâu nữa cũng sẽ nối đuôi theo sau. Cho nên chúng ta nhất định phải xuống núi tìm được Dược Vương, thỉnh cầu hắn đi ra ngoài để cứu dân chúng. Cho dù bây giờ có nguy hiểm đặc biệt đáng sợ, nhưng chúng ta cũng phải đi, nhất định phải đi!"
Ánh mắt lúc nàng nói câu nói sau cùng, đột nhiên trở nên rất kiên định, đồng thời cũng cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào mắt sói trắng, lại nói:
"Bởi vì có một người đối với ta mà nói, đặc biệt đặc biệt quan trọng, đang bị bao vây ở trong vòng sống chết, nếu lần này ta không đi, nhất định hắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Mà nếu hắn chết... Cho dù ta còn sống cũng sẽ áy náy suốt cả một đời, cho đến khi ta chết đi, loại cảm giác áy náy đó cũng vẫn sẽ tồn tại như cũ."
Nàng đứng dậy, than nhẹ, nhìn qua bầy sói trắng trước mặt từ đầu tới đuôi một lần. Khi mở miệng lần nữa, trong giọng nói có chút mang theo khẩn cầu:
"Hãy để cho chúng ta đi qua! Chúng ta không có lựa chọn nào khác!"
_________________