Nhưng nàng thì không! Như nàng đã nói, thân thể nàng chỉ là người bình thường, độc vật này với nàng mà nói là trí mạng.
Tần Như Thương chạy rất nhanh, giống như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết.
May mà con nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng không thể mọc ra cánh. Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều.
Rất nhanh đám bò sát đó đã bị Như Thương bỏ rơi không thấy bóng dáng, nhưng nàng không dám tùy tiện dừng lại, bởi khó tránh khỏi có những con nhện khác ở trên đường.
Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới một quãng nữa rồi chờ Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn.
Dần dần, âm thanh hai người chiến đấu với bầy nhện phát ra ở phía sau đã không còn nghe thấy nữa. Trong bóng tối nồng đậm, còn lại chỉ có mỗi mình nàng.
Lúc này, Tần Như Thương mới dừng chân, tính toán ở trong lòng thì phát hiện lộ trình có lẽ đã bị mất phương hướng.
Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Mãi một lúc sau, đợi xác định chung quanh không còn nhện, cũng không có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, mới khẽ buông lỏng hơi thở.
Nhưng thần kinh thì không có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng không phát hiện người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay không?
Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất dễ dẫn đến sai lệch phương hướng.
Nếu cùng lúc ba người đều đi sai thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu chỉ có một người bị lạc, muốn hội hợp với bọn họ ở trong hoàn này, có lẽ thật không dễ dàng.
"Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, âm thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, tiếng vang từng đợt nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng mười lần.
Nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại!
Tiếng hô của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nghe thấy được.
Như Thương lui về sau ba bốn bước, quát to:
"Không ổn!" Sau đó phản xạ có điều kiện chạy nhanh về phía sau mấy thước.
Cùng lúc nàng kêu to, Cô Độc Chứng cũng thấy được những thứ bị Quỷ Đồng rút ra, đó là vô số con Nhện to bằng Hắc Quả Phụ đang phóng tới!
Chúng vừa ra khỏi đất, liền liều mạng chạy trối chết cách xa phạm vi của Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng, trực tiếp chạy đuổi theo Tần Như Thương. Quả thật, bọn chúng bò rất nhanh, tầng tầng lớp lớp la liệt chồng chất, di chuyển trên sườn đất.
Quỷ Đồng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng ý thức được là mình đã gây họa. Vì thế không chút nghĩ ngợi nhảy mạnh lên trước, cả người bổ nhào vào đoàn nhện trên núi.
Lần này, đúng là đè chết không ít.
Tay mắt Cô Độc Chứng cũng rất nhanh, vừa thấy tình hình không ổn, lập tức vội vàng học theo cách thức của Quỷ Đồng xông tới đám nhện, đồng thời thân thể tận lực bày ra diện tích lớn nhất, để đè chết được nhiều nhện hơn.
Tình hình chiến đấu của hai người lúc này giống như kiến mà đấu với voi, chính là bi ai.
Nếu lúc này là mãnh thú to lớn thì có thể thống khoái mà đọ sức, nhưng thể tích nó lại chênh lệch rất nhiều so với cơ thể mình, đây quả thật là một chuyện rất đau đầu!
Giống như những con nhện này, bọn chúng ngoại trừ cố gắng dùng thân thể tiếp cận, thật sự nghĩ không ra còn cách nào tốt hơn.
Nhưng mà dù tiếp cận thế nào, cũng sẽ có cá lọt lưới.
Bọn chúng hăng hái xông về phía Như Thương, giống như loài sói đói gặp được thức ăn ngon, nhanh chóng vượt quá mức bình thường.
"Chạy mau!" Thân thể Cô Độc Chứng còn nằm trên mặt đất, đầu lại ngẩng cao lên, nhìn Tần Như Thương đứng lớn tiếng kêu: "Ngươi chạy mau!"
Tần Như Thương liền quay đầu chạy về phía đường đổ dốc, không có thời gian suy nghĩ nhiều, càng không có hứng thú khách khí với bọn họ.
Đối với Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng mà nói, những con nhện kia chẳng qua hơi có chút khó đối phó mà thôi, căn bản là không có bất cứ uy hiếp gì.