Lúc đó lâm nguy, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn bắt lấy một gốc cây nhỏ chút, có thể nắm giữ được hơn phân nữa thân cây để bảo vệ tánh mạng.
Nhưng trong khoảnh khắc tay Như Thương gần chạm đến thân cây, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị ngã chết, cũng không hề suy nghĩ liền thu tay trở về. Hành động rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tốc độ lúc đưa ra.
Như Thương cảm giác hoảng sợ vô cùng mãnh liệt. Bởi vì nàng nhận ra loại cây này, trên thân cây tất cả đều là gai, rậm rạp chằng chịt. Chẳng những thế, trên mặt gai còn có một lớp bọt nước.
Nếu người nắm phải chỉ bị đâm bị thương, thì cũng không có gì. Quan trọng là những bọt nước, đó là một loại hoá chất trí mạng, nếu như miệng vết thương bị dính phải thì trong vòng mấy giờ cơ thể con người sẽ xuất hiện bại huyết chứng (bệnh ung thư máu), không có thuốc để chữa trị.
Nhưng Như Thương tuyệt đối không ngờ, vào lúc này lại nhìn thấy được cây cọ đen, chuyện này thật ngoài ý muốn!
Không sai! Loại cây cọ đen này, cũng như nhện Hắc Quả Phụ, là sinh vật sinh sống ở vùng nhiệt đới. Điều này khiến cho Như Thương rơi vào mê mang lần nữa, đối với hoàn cảnh địa lý cảnh vật chung quanh, gần như là rối loạn mù mịt.
Dược Vương Cốc này xem ra là khu vực, nhiệt đới và bắc cực va chạm lẫn nhau tụ hợp lại, vốn dĩ hai loại sinh vật không thể bắt gặp lại xuất hiện ở trong cùng một khu vực, có lẽ đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy, không thể cũng đã biến thành có thể, bất kể ai cũng không có cách nào phản bác.
Như vậy, cần phải xem xét một lần nữa mới được, cuối cùng hoàn cảnh ở Dược Vương Cốc là như thế nào?
Như Thương khôi phục tỉnh táo rất nhanh, sợ hãi chỉ trong nháy mắt, tránh thoát rồi thì cũng không có việc gì.
Khi đó cảm giác mãnh liệt cùng lúc mà đến quá nhiều, đầu óc không phân biệt ra, khiến cho nàng sợ hãi. Nàng nỗ lực tự hỏi, suy nghĩ, lại suy đoán, rồi giả thiết.
Như Thương tìm xung quanh bốn phía vài lần, cũng không có phát hiện gì, không khỏi có chút tức giận.
Đúng là ra quân bất lợi, từng bước bất lợi liền trở thành tai họa!
"Quỷ Đồng!" Nàng lại kêu: "Họ Chử a!"
Đến nay, tên tuổi Cô Độc Chứng nàng cũng không biết, cũng không có hỏi, bởi vì nàng cảm thấy đối phương và bản thân đều không nhất định cần biết.
Cứ như vậy vừa gọi vừa đi tìm mọi nơi, dường như màn đêm càng thêm dày đặc, phạm vi có thể nhìn thấy càng bị thu hẹp.
"Nghe được thì hô một tiếng! Họ Chử! Họ... Aaaaa!"
Tiếng la liên tục nối tiếp nhau, âm thanh của người phát ra đột nhiên hụt chân!
Cảm giác giống như đất dưới lòng bàn chân bỗng chốc sụp đổ, hoàn toàn không có báo trước làm cho nàng rơi xuống dưới nền đất.
Như Thương phản ứng cực nhanh, vừa mở miệng "A" một tiếng, đồng thời cánh tay cũng vươn tới bên cạnh, năm ngón tay xòe ra bắt lấy một thân cây khô cỡ bằng bắp tay.
Nhưng động tác này chỉ tiến hành được một nửa đã phải cam tâm tình nguyện bỏ qua, hoảng hồn kèm thêm một thân mồ hôi lạnh, ngã vào trong hang động.
Hang động sâu khoảng gần hai mươi mét, khi ngã xuống Như Thương cố gắng để thân thể áp sát vào vách động, tay chân luân phiên bám víu để leo lên, bởi vì lúc này ma sát và sức nặng nên đã làm chậm lại tốc độ.
Sau khi rơi xuống đất, người không có việc gì, nhưng vẫn bị té ngồi trên mặt đất thật mạnh, nàng mở miệng thật to thở hổn hển.
Nàng nghĩ mà sợ!
Trường hợp này hoàn toàn không giống với con nhện bò vào y phục của nàng. Theo cách nói của người lý luận khoa học, cảm giác sợ hãi này khủng khiếp hơn nhiều so với những chuyện nàng đã từng tiếp nhận ở thế kỷ hai mươi mốt.
Chính là gốc cây nhỏ ban nãy nàng muốn bắt lấy khi rơi xuống!
Sở dĩ gọi là cây nhỏ, bởi vì so với bất kỳ cây cối trong núi sâu thân nó đều nhỏ hơn rất nhiều, hết mức chỉ bằng cánh tay nam tử mới lớn.
Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, đa số những loại cây như thế này phải sinh trưởng mấy trăm năm, cũng có khi là cây vẫn lớn lên nhưng không to.
_________________