Thật ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng không có tác dụng. Mặc kệ nơi đây có bao nhiêu điều kỳ quái, thì khả năng bọn họ làm được, chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới.
Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm đi rừng mưa nhiệt đới để làm chút phòng bị, nhưng bởi vì trời quá tối nên cũng có giới hạn,.
Nói ra, nàng cảm thấy Dược Vương Cốc kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó.
Thông thường người ta sẽ phải tránh xa nơi có hiện tượng lạ xuất hiện mới đúng. Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian một ngày. Tại sao lại gần khu vực phồn hoa như vậy?
Trên đường lại xảy ra tình huống không đúng lẽ thường, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên một tầng sắc thái thần bí.
Như Thương đứng lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Có một số việc càng nghĩ lại càng rối rắm, không bằng đi một bước tính một bước.
Tác phong nàng là hành động, không phải là thầy giáo chỉ lý luận suông. Nàng tình nguyện một mình đi vào nguy hiểm, chứ không có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo".
Động này nói sâu không sâu, nếu như phía trên có người, vẫn có thể nói chuyện với nhau rõ ràng. Nhưng nói cạn cũng không cạn, ít nhất nàng không có cách nào tay không để leo lên.
Đi lại chung quanh một vòng, phát hiện không gian là hình tròn, cũng không phải rất lớn, đường kính không sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay!
Hai bên cũng không có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là một vùng bầu trời trên đỉnh đầu mà thôi.
Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập để bắt mãnh thú, nhưng lại quá sâu, không có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đi đào bẫy sâu như vậy.
Đương nhiên, lại càng không có người đi săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú. Nhưng lại có chút giống như muốn chôn thứ gì đó nên đào.
Dù sao đi nữa hiện tại cũng không thể đi lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận tìm kiếm một lần.
Đáng tiếc, không có phát hiện ra cái gì.
Lúc đó lâm nguy, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn bắt lấy một gốc cây nhỏ chút, có thể nắm giữ được hơn phân nữa thân cây để bảo vệ tánh mạng.
Nhưng trong khoảnh khắc tay Như Thương gần chạm đến thân cây, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị ngã chết, cũng không hề suy nghĩ liền thu tay trở về. Hành động rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tốc độ lúc đưa ra.
Như Thương cảm giác hoảng sợ vô cùng mãnh liệt. Bởi vì nàng nhận ra loại cây này, trên thân cây tất cả đều là gai, rậm rạp chằng chịt. Chẳng những thế, trên mặt gai còn có một lớp bọt nước.
Nếu người nắm phải chỉ bị đâm bị thương, thì cũng không có gì. Quan trọng là những bọt nước, đó là một loại hoá chất trí mạng, nếu như miệng vết thương bị dính phải thì trong vòng mấy giờ cơ thể con người sẽ xuất hiện bại huyết chứng (bệnh ung thư máu), không có thuốc để chữa trị.
Nhưng Như Thương tuyệt đối không ngờ, vào lúc này lại nhìn thấy được cây cọ đen, chuyện này thật ngoài ý muốn!
Không sai! Loại cây cọ đen này, cũng như nhện Hắc Quả Phụ, là sinh vật sinh sống ở vùng nhiệt đới. Điều này khiến cho Như Thương rơi vào mê mang lần nữa, đối với hoàn cảnh địa lý cảnh vật chung quanh, gần như là rối loạn mù mịt.
Dược Vương Cốc này xem ra là khu vực, nhiệt đới và bắc cực va chạm lẫn nhau tụ hợp lại, vốn dĩ hai loại sinh vật không thể bắt gặp lại xuất hiện ở trong cùng một khu vực, có lẽ đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy, không thể cũng đã biến thành có thể, bất kể ai cũng không có cách nào phản bác.
Như vậy, cần phải xem xét một lần nữa mới được, cuối cùng hoàn cảnh ở Dược Vương Cốc là như thế nào?
Như Thương khôi phục tỉnh táo rất nhanh, sợ hãi chỉ trong nháy mắt, tránh thoát rồi thì cũng không có việc gì.
Khi đó cảm giác mãnh liệt cùng lúc mà đến quá nhiều, đầu óc không phân biệt ra, khiến cho nàng sợ hãi. Nàng nỗ lực tự hỏi, suy nghĩ, lại suy đoán, rồi giả thiết.