Có lẽ, đây là một hang động bị bỏ hoang, hoặc là mặt đất sụp đổ tự nhiên hình thành.
Nàng không tiếp tục quan tâm nữa, mà ngẩng đầu thật cao lên phía trên cất giọng kêu to:
"Quỷ Đồng —— họ Chử! Ta ở trong này!"
Lần này không phải gọi suông vô nghĩa, vì thật sự nàng nghe được phía trên có tiếng bước chân vội vã truyền đến, là hai người.
Như Thương nôn nóng quát to, không phải vì bản thân có cơ hội được cứu sống mà hưng phấn, nàng chỉ muốn nhắc nhở người ở trên chú ý cây cọ đen chung quanh động này.
Nàng không phải người nhát gan, cũng không phải chỉ biết trợn mắt ngu ngốc chờ đợi vô ích.
Nếu quả thật thất lạc với bọn họ, nàng hoàn toàn có thể dùng cách của mình chạy thoát. Cùng lắm thì dẫn một trận mưa đến đổ đầy cửa động này, nước lên thuyền nổi, hiển nhiên nàng có thể được cứu.
Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng không sợ bách độc, nhưng cây cọ đen này có thể phá hoại bộ phận máu của cơ thể con người, điều này thì nàng không xác định đối phương có phải cũng không sợ hay không?
Nghe được giọng nói của nàng, phía trên rất nhanh liền có phản ứng, tiếng bước chân càng đến gần hơn, đồng thời còn có giọng nói của Quỷ Đồng vang lên:
"Nghe được! Nghe được! Hình như Như Thương tỷ tỷ ở dưới lòng đất!"
Nàng nóng lòng, vội vàng lại kêu:
"Cẩn thận một loại cây rất nhỏ mọc đầy gai! Ngàn vạn lần không được chạm vào! Dù sao cũng đừng chạm vào! Có nghe hay không!"
Lời vừa kêu xong, theo bản năng Quỷ Đồng liền hỏi:
"A?"
Ngay sau đó chính là Cô Độc Chứng đáp lời:
"Đã biết!" Rõ ràng dứt khoát.
Hai người phía trên rất nhanh tìm đến cửa động, âm thanh truyền tới gần hơn:
"Thật không có bị thương?" Là Cô Độc Chứng!
"Không có! Ta không có sao! Các ngươi nhất định phải chú ý cái loại cây đó, nhất thiết cẩn thận!"
"Ừm." Phía trên là thanh âm nặng nề của Cô Độc Chứng, rồi sau đó lại là một trận yên tĩnh, giống như bọn họ đã rời khỏi.
Thật ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng không có tác dụng. Mặc kệ nơi đây có bao nhiêu điều kỳ quái, thì khả năng bọn họ làm được, chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới.
Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm đi rừng mưa nhiệt đới để làm chút phòng bị, nhưng bởi vì trời quá tối nên cũng có giới hạn,.
Nói ra, nàng cảm thấy Dược Vương Cốc kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó.
Thông thường người ta sẽ phải tránh xa nơi có hiện tượng lạ xuất hiện mới đúng. Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian một ngày. Tại sao lại gần khu vực phồn hoa như vậy?
Trên đường lại xảy ra tình huống không đúng lẽ thường, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên một tầng sắc thái thần bí.
Như Thương đứng lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Có một số việc càng nghĩ lại càng rối rắm, không bằng đi một bước tính một bước.
Tác phong nàng là hành động, không phải là thầy giáo chỉ lý luận suông. Nàng tình nguyện một mình đi vào nguy hiểm, chứ không có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo".
Động này nói sâu không sâu, nếu như phía trên có người, vẫn có thể nói chuyện với nhau rõ ràng. Nhưng nói cạn cũng không cạn, ít nhất nàng không có cách nào tay không để leo lên.
Đi lại chung quanh một vòng, phát hiện không gian là hình tròn, cũng không phải rất lớn, đường kính không sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay!
Hai bên cũng không có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là một vùng bầu trời trên đỉnh đầu mà thôi.
Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập để bắt mãnh thú, nhưng lại quá sâu, không có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đi đào bẫy sâu như vậy.
Đương nhiên, lại càng không có người đi săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú. Nhưng lại có chút giống như muốn chôn thứ gì đó nên đào.
Dù sao đi nữa hiện tại cũng không thể đi lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận tìm kiếm một lần.
Đáng tiếc, không có phát hiện ra cái gì.