Cô Độc Chứng đứng lên, rất cẩn thận đi đến một gốc cây cọ đen bên cạnh, đưa mũi lại gần một chút ngửi ngửi, ngay lập tức lui ra sau mấy bước.
Sau đó lại không lên tiếng, coi như tán thành lời nói Tần Như Thương.
"Nhện độc đã giải quyết?" Nàng hỏi vấn đề mấu chốt, dù sao đây mới là vấn đề quan trọng nhất, có thể lên đường an toàn hay không.
Quỷ Đồng nghe xong đầu to lắc lắc, rồi nói:
"Làm sao có thể giải quyết xong! Thứ kia thật sự nhiều lắm, hình như càng giết càng nhiều, ta và chủ nhân hoàn toàn khống chế không nổi chúng nó! Nhưng rồi sau đó cũng không biết sao, đột nhiên chúng nó không bò lên phía trước nữa!"
Hài tử vừa nói vừa chỉ về một phương hướng, rất dễ nhận thấy, đó chính là chỗ đối diện bọn họ.
"Là ở chỗ đó!" Hắn tiếp tục nói: "Những thứ kia đã dừng lại ở đó, cũng không đi theo chúng ta nữa."
Như Thương nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu.
Nàng nhìn qua Cô Độc Chứng, đối phương cũng đã lên tiếng nói:
"Ta kiểm tra qua, sở dĩ nơi này không có nhện độc, có thể là vì vậy!"
Vừa nói vừa chỉ về phía đống cỏ dại bên cạnh, Như Thương nhìn tới, là một loại lá cây rất rộng, so với cây cỏ thông thường thấp hơn có màu xanh lá.
Thứ này nàng chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời cũng không biết tên gọi gì.
Cô Độc Chứng lại nói:
"Những thứ này chỉ mảnh đất ở đây mới có, có lẽ bọn chúng không đi theo tới đây, nhất định là bởi vì đang sợ cái gì đó. Mà nơi đây với mấy nơi kia không giống, cũng chỉ có loại cỏ này, hoặc là…" Hắn dừng một chút, nói: "Hoặc là loại cây này!"
Ngụ ý là chỉ cây cọ đen, Như Thương lập tức lắc đầu phủ nhận:
"Không phải! Hắc Quả Phụ không sợ cây cọ đen, ngươi nói rất đúng, kẻ thù tự nhiên của chúng nó hẳn là loại cỏ kỳ lạ này."
Vừa nói vừa đứng lên, đi tới trước lá cỏ rộng thấp kia, nghĩ muốn đụng vào, nhưng trước khi chạm đến lại nhìn thoáng qua Cô Độc Chứng ở phía trước.
Thấy hắn gật đầu, lúc này mới yên tâm lớn mật mà sờ soạng.
Như Thương không vội, kiên nhẫn đợi.
Cũng không lâu lắm tiếng bước chân lại trở về, tiếp theo chợt có thứ gì đó bị người từ phía trên thả xuống đây.
Thẳng suốt buông xuống đến trong tầm tay nàng, Như Thương sờ vào thì ra là sợi dây mây. (cây mây và dây leo quấn lại)
"Có chút gai đâm, ngươi chịu đựng một chút!" Cô Độc Chứng nhắc nhở, cùng lúc đó, Như Thương đã cầm chặt sợi dây mây, thân thể mượn thế nhanh chóng bám vào trèo lên.
Khi gần đến cửa động, Cô Độc Chứng đưa tay kéo nàng một cái, lại vuốt phài một tay máu tươi của nàng.
Như Thương há miệng thở nhẹ một tiếng, rồi mở ra bàn tay, lớp trên đều bị dây mây xước làm bị thương nứt nẻ, máu tươi lần lượt chảy ra, có chút dọa người.
Nàng vung vẫy vài cái, rồi xé vải vóc quần áo dùng sức đè lại, liên tục xoa bóp một hồi, lúc này mới buông tay ra, may mà máu đã ngừng chảy.
"Lúc chạy trốn có lẽ đi sai đường, gọi các ngươi cũng không thấy các ngươi xuất hiện, không cẩn thận bị rơi đến chỗ này." Như Thương bất đắc dĩ nói qua tình huống ban nãy, rồi nhìn bốn phía một vòng, sau đó đưa tay chỉ vài nơi.
Chỉ đến mấy chỗ có cây cọ đen tồn tại, từng cây từng cây, giống như là ác thần canh giữ vùng rừng núi này, liếc mắt nhìn một cái liền khiến người rợn cả tóc gáy.
Biểu tình Cô Độc Chứng vẫn không có biến hóa rõ ràng, nhiều lúc Như Thương thật không biết là nên khen hắn trầm tĩnh tốt, hay là nên giảm bớt buồn bực không vui thì tốt hơn.
Tóm lại, nàng rất không thích cái bộ dáng này của hắn.
"Những thứ này sẽ phá hư bộ phận máu của cơ thể con người, rất nguy hiểm. Ta cũng không biết thể chất các ngươi có thể chống chọi được loại cây này hay không, cho nên trốn tránh vẫn là tốt nhất, ngàn vạn lần không được đến gần."
Quỷ Đồng nghe được lời này vô cùng sửng sốt, dường như từ sau khi hắn đi ra ngoài vẫn chưa có gặp phải thứ gì uy hiếp đối với bản thân, hắn luôn cảm thấy cái thế giới này không có gì đáng sợ, tối đa cũng chỉ là đánh nhau.
Nhưng mà lời Như Thương nói hắn lại không dám không nghe, tuy rằng không đến mức hết sức tin tưởng, nhưng cũng rất nghiêm túc gật đầu một cái.
_________________