Kể từ khi ở chung một chỗ với Cô Độc Chứng, Như Thương cảm thấy bản thân có một thói quen xấu rất không tốt, chính là tính ỷ lại.
Nếu như ở kiếp sống mạo hiểm trước đây, gặp phải chuyện như vậy bản thân phải tự đi giải quyết, có độc hay không cũng chỉ có thể tự mình đi phán đoán.
Nhưng có Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng ở đây, thì nàng hoàn toàn không cần phải phí sức nghiên cứu vấn đề "Độc".
An toàn hay không chỉ cần hỏi tới bọn họ, lập tức sẽ nhận được đáp án chuẩn xác.
Nhặt lấy lá cỏ ở trong tay, lại gở xuống một ít cầm lên, suy nghĩ một chút, xoay người đi tới Quỷ Đồng, đưa thứ trong tay cho hắn, nói:
"Lấy cái này đi thử những con nhện kia xem, nếu như chúng nó thật sợ đồ chơi này, vậy chúng ta sẽ có thể tiếp tục lên đường rồi."
Quỷ Đồng hiểu ý của nàng, liền vội chạy về phía đám nhện. Không bao lâu, cao hứng bừng bừng quay trở lại, nhìn bọn họ hô:
"Chính là thứ này, ta cầm nó ném vào đám nhện, bọn chúng sợ tới mức chạy mất bóng!"
Nghe được lời ấy, hai người cũng yên lòng.
Như Thương lập tức xoay người, bắt tay nhổ lấy những loại lá cỏ rộng ở xung quanh không còn một mống, rồi ôm tất cả trở về chỗ nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng bắt đầu buộc lại với nhau. Cô Độc Chứng biết tâm ý nàng, cũng động thủ giúp một tay. Quỷ Đồng thì không, nhưng nhìn lại cảm thấy mới mẻ thú vị, liền nhặt vài cây cỏ bắt chước làm theo.
Mọi người rất nhanh làm xong một bộ trang bị, trong đó bao gồm mũ đội đầu, vòng tay, vòng chân còn có vòng đầu.
Như Thương dùng những thứ này nhanh chóng làm thành vũ khí cho mình, sau đó liếc mắt nhìn Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hoàn toàn không cần phải phòng bị như vậy, không khỏi thở dài.
"Phải chi ta cũng có thể có một ít kinh nghiệm đặc thù thì tốt rồi, cũng giống với các ngươi không sợ độc, sẽ không cần làm chuyện thừa này!"
Quỷ Đồng cười ha hả không nói gì, Cô Độc Chứng lại đột nhiên lên tiếng nói một câu:
"Ngươi đã có một cái bản lãnh để tự hào, sợ chút độc thì có là cái gì."
Cô Độc Chứng đứng lên, rất cẩn thận đi đến một gốc cây cọ đen bên cạnh, đưa mũi lại gần một chút ngửi ngửi, ngay lập tức lui ra sau mấy bước.
Sau đó lại không lên tiếng, coi như tán thành lời nói Tần Như Thương.
"Nhện độc đã giải quyết?" Nàng hỏi vấn đề mấu chốt, dù sao đây mới là vấn đề quan trọng nhất, có thể lên đường an toàn hay không.
Quỷ Đồng nghe xong đầu to lắc lắc, rồi nói:
"Làm sao có thể giải quyết xong! Thứ kia thật sự nhiều lắm, hình như càng giết càng nhiều, ta và chủ nhân hoàn toàn khống chế không nổi chúng nó! Nhưng rồi sau đó cũng không biết sao, đột nhiên chúng nó không bò lên phía trước nữa!"
Hài tử vừa nói vừa chỉ về một phương hướng, rất dễ nhận thấy, đó chính là chỗ đối diện bọn họ.
"Là ở chỗ đó!" Hắn tiếp tục nói: "Những thứ kia đã dừng lại ở đó, cũng không đi theo chúng ta nữa."
Như Thương nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu.
Nàng nhìn qua Cô Độc Chứng, đối phương cũng đã lên tiếng nói:
"Ta kiểm tra qua, sở dĩ nơi này không có nhện độc, có thể là vì vậy!"
Vừa nói vừa chỉ về phía đống cỏ dại bên cạnh, Như Thương nhìn tới, là một loại lá cây rất rộng, so với cây cỏ thông thường thấp hơn có màu xanh lá.
Thứ này nàng chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời cũng không biết tên gọi gì.
Cô Độc Chứng lại nói:
"Những thứ này chỉ mảnh đất ở đây mới có, có lẽ bọn chúng không đi theo tới đây, nhất định là bởi vì đang sợ cái gì đó. Mà nơi đây với mấy nơi kia không giống, cũng chỉ có loại cỏ này, hoặc là…" Hắn dừng một chút, nói: "Hoặc là loại cây này!"
Ngụ ý là chỉ cây cọ đen, Như Thương lập tức lắc đầu phủ nhận:
"Không phải! Hắc Quả Phụ không sợ cây cọ đen, ngươi nói rất đúng, kẻ thù tự nhiên của chúng nó hẳn là loại cỏ kỳ lạ này."
Vừa nói vừa đứng lên, đi tới trước lá cỏ rộng thấp kia, nghĩ muốn đụng vào, nhưng trước khi chạm đến lại nhìn thoáng qua Cô Độc Chứng ở phía trước.
Thấy hắn gật đầu, lúc này mới yên tâm lớn mật mà sờ soạng.