Như Thương đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của một vấn đề cứ xoay quanh mãi trong lòng, phân tích suy nghĩ rõ ràng, rồi mới nhìn về phía Cô Độc Chứng lên tiếng nói:
"Ngươi... Hướng ngươi đang nhìn chính xác là nhìn lên trên?"
Trong giọng nói của nàng tràn đầy nghi ngờ nhưng rõ ràng là đang hỏi, còn có biểu cảm chứa nhiều ý tứ.
Không sai, không cần trả lời, hiện tại động tác ba người bọn họ vô cùng rõ ràng, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Như Thương tiếp tục nói:
"Chúng ta vẫn luôn đi thẳng một đường xuống dưới sao? Nếu là đường xuống dốc, tại sao hiện tại nhìn thấy ở trước mặt là hướng đi ngược lên?"
Nàng vừa nói vừa chạy nhanh lên trước vài bước, xác định hướng đang đi đúng là không sai.
Nhưng cúi đầu nhìn lại đường dưới chân, thì cảm thấy hoàn toàn ngược lại với đi về phía trước.
Đường này là hướng đi lên!
Lúc này Cô Độc Chứng đã dẫn theo Quỷ Đồng đi lên chỗ sườn đất, nàng cũng bước qua theo, cho đến khi mọi người đứng lại ở trên đỉnh sườn đất lần nữa thì mới phát hiện ra, nơi này quả thật chính là đỉnh núi đã đứng lúc trước.
Bọn họ nhìn xuống dưới, bóng đêm dày đặc đã làm cho tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách với con sông, nhìn không thấy được mặt nước, cái này có thể là điểm duy nhất không giống so với lúc trước.
"Chúng ta đã quay trở về!" Thật lâu sau, Cô Độc Chứng mới nói ra một câu, xem như miêu tả sự thật.
Quỷ Đồng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, nghĩ mãi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Như Thương vẫn trầm mặc không nói nhìn chằm chằm vào đường xuống núi, đôi khi lại còn đứng lên thử đi qua lại vài lần.
Vòng tới vòng lui nhiều lần như thế, cuối cùng mới ngừng lại, sau đó nhìn hai người nói:
"Mặc kệ là đi lên hay xuống, nếu như đừng dùng ánh mắt để nhìn chỉ dựa vào cảm giác, con đường này vĩnh viễn đều là xuống dốc!"
Lời của nàng khiến cho Quỷ Đồng hứng thú, hài tử học theo bộ dáng của Như Thương, cũng chạy tới lui vài lần, sau đó kêu to:
"Đúng là như vậy! Rất kỳ quái! Thật sự tất cả đều là xuống dốc!"
Lời hắn tự nói tất cả đều lọt vào tai Như Thương, nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Lại nhìn qua Cô Độc Chứng phát hiện hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn im lặng đi tới phía trước, nhưng nàng thấy Cô Độc Chứng đi nhanh hơn lúc nãy.
Loại bước đi nhanh này không phải là vô cớ, mà ở phía trước hình như có vấn đề, khi con người nhìn thấy được mục tiêu, nhịp bước dưới chân sẽ tăng nhanh một cách tự nhiên.
Nàng cũng đi theo lên vài bước, rồi khoát khoát tay với Quỷ Đồng ở sau lưng, nói:
"Mau! Đuổi theo chủ nhân nhà ngươi! Hắn giống như phát hiện cái gì!"
Nàng chỉ nói "Phát hiện cái gì", chứ không nói chính xác mục tiêu.
Là vì cảm thấy biểu hiện kích động này của Cô Độc Chứng... Một chút cũng không giống đã đến được đáy cốc!
Tuy rằng con người hắn luôn trầm mặc ít nói, không buồn không vui, nhưng bản năng của cơ thể con người sinh ra, đối với một chút phản ứng nhỏ nhặt cũng có thể phải thận trọng xem xét.
Cho nên Như Thương chỉ có thể đoán hắn đã phát hiện chuyện gì, chứ không cho rằng bọn họ đã đến đáy cốc.
Hai người bước nhanh đuổi theo Cô Độc Chứng, khi hai người đến gần thì Cô Độc Chứng bỗng ngừng lại.
Sau đó nhìn thẳng về phía trước kêu lên "Hử?" một tiếng ngạc nhiên, tiếp tục chạy lên trước vài bước rồi chỉ vào một chỗ trước mặt nói:
"Các ngươi xem!"
Như Thương và Quỷ Đồng nhìn theo hướng chỉ tới, ngụ ý hắn nói khoảng cách rất gần nơi này, cho dù không hoàn toàn nhìn thấy rõ nhưng cũng có thể nhìn ra được đại khái.
Bỗng nhiên cái cảm giác khiếp sợ quen thuộc ngay lập tức cuốn tới, Như Thương trợn to hai mắt nhìn đến bãi đất cao của dốc núi, run rẩy nói:
"Là... Chỗ sườn đất lúc chúng ta đứng trên đỉnh núi nhìn xuống?"
Tiếp theo Quỷ Đồng cũng kêu to:
"Không sai! Chính là đỉnh núi! Nhưng tại sao chúng ta lại quay về?"
Cô Độc Chứng vẫn không có phản ứng, chỉ ngước đầu nhìn đến dốc núi, hai đường lông mày nhíu lại thật chặt, vẻ mặt biểu lộ đang suy nghĩ.