Như Thương không lên tiếng, tự mình đi đến ngồi xuống bên cạnh Cô Độc Chứng, suy nghĩ một chút, sau đó nói với hắn:
"Tình huống như vậy thật ra thì cũng không có gì kỳ quái, ở quê quán của ta cũng có rất nhiều hiện tượng thế này, mọi người trông coi ở địa phương đó gọi là sườn núi kỳ quái! Nhưng mà vẫn có chút khác nhau, sườn núi kỳ quái quê nhà ta thoạt nhìn nơi đi lên dốc sẽ cảm giác là đi xuống, mà nơi đi xuống thì cảm giác chính là đi lên dốc. Nơi này mặc kệ đi như thế nào, cảm giác đều là đường xuống dốc, tình huống như vậy ta cũng chưa có gặp qua."
Rất lâu Cô Độc Chứng không lên tiếng, vào thời điểm mở miệng nói chuyện, nhưng lại hỏi Như Thương:
"Người quê nhà của ngươi có biết nguyên nhân hình thành sườn núi kỳ quái kia?"
Như Thương lắc đầu:
"Không biết! Tuy rằng đã làm rất nhiều suy đoán, nói thí dụ như trọng lực khác thường, ảo giác sai lệch, hiệu ứng từ trường, tứ duy lần lượt thay đổi, thậm chí vật chất lạc hậu, và nhiều thứ khác nữa. Nhưng kết luận hình thành cuối cùng không giống nhau! Cho nên, sườn núi kì quái vẫn luôn là một bí ẩn." (tứ duy tức là 4 cơ sở chính yếu lập quốc của Trung quốc: lễ, nghĩa, liêm, sỉ)
Lời nàng nói Cô Độc Chứng có chút khó hiểu, những danh từ riêng thuộc về thế kỷ hai mươi mốt với hắn mà nói, nghe cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng câu nói sau cùng nghe thì hiểu được, chính là sườn núi kỳ quái vẫn luôn là một bí ẩn!
Quỷ Đồng vẫn còn ở trên đường núi chạy tới chạy lui, hài tử cảm thấy đường núi này rất có ý tứ, dù sao lời nói của chủ nhân và Như Thương hắn nghe cũng không hiểu, cũng không thể đưa ra biện pháp hữu dụng, cho nên dứt khoát không để ý tới.
Mà hai người còn lại trên sườn núi thì lâm vào một hồi trầm mặc, nhưng vẫn nhìn về hướng trên con đường núi, có khi còn nhìn đến Quỷ Đồng, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Dần dần, thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến nỗi Quỷ Đồng đã cảm thấy có chút mệt mỏi, hứng thú đối với đồi núi cũng giảm bớt rất nhiều.
Lúc này, hai người Tần Như Thương và Cô Độc Chứng không hẹn mà cùng vươn tay ra, một người chỉ vào đường núi trước mặt, người còn lại là chỉ vào hai mắt của mình!
Như Thương đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của một vấn đề cứ xoay quanh mãi trong lòng, phân tích suy nghĩ rõ ràng, rồi mới nhìn về phía Cô Độc Chứng lên tiếng nói:
"Ngươi... Hướng ngươi đang nhìn chính xác là nhìn lên trên?"
Trong giọng nói của nàng tràn đầy nghi ngờ nhưng rõ ràng là đang hỏi, còn có biểu cảm chứa nhiều ý tứ.
Không sai, không cần trả lời, hiện tại động tác ba người bọn họ vô cùng rõ ràng, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Như Thương tiếp tục nói:
"Chúng ta vẫn luôn đi thẳng một đường xuống dưới sao? Nếu là đường xuống dốc, tại sao hiện tại nhìn thấy ở trước mặt là hướng đi ngược lên?"
Nàng vừa nói vừa chạy nhanh lên trước vài bước, xác định hướng đang đi đúng là không sai.
Nhưng cúi đầu nhìn lại đường dưới chân, thì cảm thấy hoàn toàn ngược lại với đi về phía trước.
Đường này là hướng đi lên!
Lúc này Cô Độc Chứng đã dẫn theo Quỷ Đồng đi lên chỗ sườn đất, nàng cũng bước qua theo, cho đến khi mọi người đứng lại ở trên đỉnh sườn đất lần nữa thì mới phát hiện ra, nơi này quả thật chính là đỉnh núi đã đứng lúc trước.
Bọn họ nhìn xuống dưới, bóng đêm dày đặc đã làm cho tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách với con sông, nhìn không thấy được mặt nước, cái này có thể là điểm duy nhất không giống so với lúc trước.
"Chúng ta đã quay trở về!" Thật lâu sau, Cô Độc Chứng mới nói ra một câu, xem như miêu tả sự thật.
Quỷ Đồng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, nghĩ mãi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Như Thương vẫn trầm mặc không nói nhìn chằm chằm vào đường xuống núi, đôi khi lại còn đứng lên thử đi qua lại vài lần.
Vòng tới vòng lui nhiều lần như thế, cuối cùng mới ngừng lại, sau đó nhìn hai người nói:
"Mặc kệ là đi lên hay xuống, nếu như đừng dùng ánh mắt để nhìn chỉ dựa vào cảm giác, con đường này vĩnh viễn đều là xuống dốc!"
Lời của nàng khiến cho Quỷ Đồng hứng thú, hài tử học theo bộ dáng của Như Thương, cũng chạy tới lui vài lần, sau đó kêu to:
"Đúng là như vậy! Rất kỳ quái! Thật sự tất cả đều là xuống dốc!"