"Có lẽ sắp đến đáy cốc rồi! Nhiệt độ phía dưới thấp hơn so với đỉnh núi, lại còn có sông, sợ là một lát sẽ lạnh hơn."
"Quỷ Đồng không sợ lạnh!" Hài tử đi theo ở đằng sau rống lớn một tiếng, có chút hưng phấn.
Như Thương cười lắc đầu, tâm tình cũng tốt mà trả lời:
"Phải! Quỷ Đồng không sợ lạnh! Thật không biết có cái gì ngươi sẽ sợ!"
"Chính là cái cây gặp được trước đây!" Hắn nghe không ra Như Thương nói đùa, rất nghiêm túc trả lời: "Như Thương tỷ tỷ có nói qua gọi là cái gì cây cọ đen, ta thật sự sợ nó không dám đụng vào."
Hai người, ngươi một lời ta một câu vừa đi vừa tán gẫu, bước đi có vẻ cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Sau đó dứt khoát đuổi theo Cô Độc Chứng, cùng sóng vai mà đi.
Cô Độc Chứng cũng không có phản đối việc thay đổi đội hình, mà đối với việc này Quỷ Đồng rất vui vẻ.
Như Thương nghiêng đầu nhìn Cô Độc Chứng thủy chung không nói một lời, thấy hắn cau mày, giống như là đang suy tư chuyện gì rất rối rắm.
Nàng dùng khuỷu tay khẽ chạm đến, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Đối phương không quan tâm. Như Thương thảo luận một mình không có gì vui nên không lên tiếng nữa, bắt đầu buồn bực rời đi trước.
Nhưng nàng không hỏi, Cô Độc Chứng lại chủ động lên tiếng, giống như là đang tự nói, hoặc như muốn tham thảo với Như Thương.
Hắn nói:
"Ngươi nói, nếu như cho tới bây giờ cũng không có ai thấy qua Dược vương, vậy sao chuyện có liên quan đến hắn lại truyền ra được?"
Vấn đề này Như Thương cũng đã nghĩ tới, vì vậy lập tức liền tiếp lời:
"Ta cảm thấy việc ‘cho tới bây giờ cũng không có ai thấy qua’ có thể nói ngược lại! Nói chính xác là từ trước đến nay cũng không có người nào thấy qua. Cái người nào này có thể là dân chúng bình thường hoặc phạm vi dân chúng rộng lớn hơn. Nếu như vậy, thì nhất định cũng có một số người đã gặp qua, chính bọn họ đã đưa truyền thuyết của Dược Vương tới dân gian và giang hồ, từ đó mới truyền đi."