Đêm cuối cùng nhóm người này ở lại trong Hách Thành, nàng chọn trúng một nữ tử có vóc người so với nàng gần như nhau.
Khi nàng lẻn vào trong phòng, thì nữ tử kia đang ngủ say trong giấc mộng.
Nàng không có ý định tổn thương người vô tội, chỉ muốn lấy công phu điểm huyệt học được từ nơi Tiêu Phương, che lại huyệt đạo đối phương, sau đó sẽ lén giấu người trong ngăn tủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cửa phòng mở ra thì Tần Như Thương hiển nhiên đã trở thành một thành viên trong đội múa, đang cùng mọi người chuẩn bị lên đường đi Tây Dạ.
Từng người trong đội múa tự mình báo lại tên, cũng không có chạm mặt lẫn nhau, hơn nữa dáng dấp người nước khác và người Trung Nguyên nhìn cũng không sai biệt lắm, cho nên nàng lần này treo đầu dê bán thịt chó cũng không dẫn đến rắc rối gì.
Có người Tây Dạ dẫn dắt, đi vào sa mạc thuận lợi hơn nhiều, cũng không cần nàng tự mình tìm đường, chỉ cần ngồi trên lạc đà cùng đi theo, thời gian bảy tám ngày là có thể tiến vào biên giới Tây Dạ Quốc.
Xung quanh vô sự, nàng liền cùng một tiểu tử bên cạnh nói chuyện qua lại.
Nhìn sơ qua tuổi của người nọ so với nàng cũng không chêch lệch lắm, dáng người gầy yếu, nhưng cũng rất rắn chắc, vừa nhìn liền biết chính là nhân tài khiêu vũ.
Tần Như Thương mở đầu câu chuyện từ đội múa, nàng hỏi:
"Vì sao Vương Hậu Tây Dạ muốn tìm người Trung Nguyên tham gia đội múa?"
Tiểu tử rất chất phác, thành thật đáp:
"Đoán chừng chính là ham muốn mới lạ, dù sao điệu múa từ chân của người Trung Nguyên và bọn họ không giống nhau. Thật ra thì mỗi năm vào thời gian này đều có đội múa đi Tây Dạ Quốc khiêu vũ, nhưng là từ đó tới nay chưa từng trở về."
Giọng nói hắn dần dần nhỏ đi, đầu cũng cúi thấp xuống, hiển nhiên là đã bị đề tài này gợi lên thương tâm.
Tần Như Thương nhíu mày, hỏi nữa:
"Không có trở về cũng không có tin tức, vậy thì nhất định là xảy ra chuyện. Nếu đã biết, tại sao các ngươi còn muốn đi?"
Đối phương trả lời rất thẳng thắn thành thật:
"Bởi vì tiền! Tây Dạ cho rất nhiều tiền, nhiều đến chúng ta biết rõ đi như vậy có thể sẽ mất mạng, nhưng cũng phải cầm số tiền kia cho người nhà sống qua ngày thật tốt." Người nọ nói xong, lại nhìn Như Thương, nhẹ giọng nói: "Không phải ngươi cũng là như vậy sao? Nếu không tại sao lại đi?"
Như Thương không nói gì.
Lão đầu nhi còn chưa kịp phản ứng, cửa đã "Cạch.." một tiếng bị người đá văng, lại nhìn xem, đã không còn thấy bóng dáng của công tử tuấn tú kia.
Trở lại trên đường cái một lần nữa, không khí áp lực vẫn còn ở trong thành.
Nhưng bởi vì có mục tiêu, Như Thương hành động lại càng thêm có niềm tin.
Nếu đang tìm vũ cơ, như vậy hiện tại mục tiêu chính là thanh lâu nghệ quán (kỹ viện có biểu diễn nghệ thuật)
Còn có những vũ phường cao cấp ở nơi này, cũng cần phải tìm hiểu điều tra phạm vi của người Tây Dạ.
Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, Sính Vụ đã được thả về Tần Lĩnh, không cần dắt ngựa, cũng để cho hành động của nàng tự do hơn chút.
Rất nhanh đã đi đến ngã tư, vừa quay đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa đang có một nhóm người bao vây.
Phạm vi không lớn, ít nhất cũng có hai tầng, mà hôm nay trong Hách Thành tiêu điều như vậy xem như là cũng rất đột ngột.
Nàng đi lên phía trước, như một người dân chúng bình thường làm bộ xem náo nhiệt.
Địa điểm đám người tụ tập là tại cửa lớn một gian nghệ quán, có sáu nam tử ăn mặc ngoại tộc, trong tay đang cầm chính là văn tự cáo thị Trung Nguyên đã viết xong, đang chuẩn bị dán lên tường.
Nam nữ tham gia thi múa trong nghệ quán đều đã bao vây ở một bên, nhìn về phía cáo thị sôi nổi mở rộng thảo luận.
Những người Tây Dạ dán xong liền rời đi, Tần Như Thương ở xa xa đi theo bọn họ hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy bọn họ dán xong hết những nghệ quán trong thành, lúc này mới đi trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Đó là một bảng cáo thị tuyển người, đại khái ý tứ chính là chúc thọ Vương Hậu Tây Dạ, mời người Trung Nguyên đến tham gia múa giúp vui.
Đội múa tổng cộng ba mươi người, mười lăm nam mười lăm nữ, kỳ hạn công bố danh sách người tham gia nội trong ba ngày, rồi sau đó theo bọn họ cùng khởi hành trở về Tây Dạ.
Ngay tại lúc những người Tây Dạ dừng chân nghỉ lại ở nhà trọ, Như Thương mở to mắt nhìn ba mươi người ngoại tộc tham gia đội múa tập trung đông đủ ngay ngắn, liền hiểu được, cơ hội của mình đã đến!
Mười lăm nữ tử ở bên trong, có hai người tuổi tác còn hơi nhỏ, bộ dạng khoảng tám chín tuổi, còn lại những người khác hầu như từ mười hai đến mười bảy tuổi.