Mình mới vừa rồi nói qua cái gì? Người bị giết nhiều như vậy, trong núi này cũng không thể cất giấu xác chết, chúng ta sao có thể dễ dàng xuống đến đáy cốc.
Dễ dàng? Thật dễ dàng sao?
Trong lời nói của nàng có sai sót, lúc này mới phản ứng lại, đoạn đường bọn họ cũng không có nhiều nhấp nhô gập ghềnh.
Chẳng lẽ thật sự như Cô Độc Chứng nói?
Nhưng mà ngẫm lại vẫn không đúng, Dược Vương cũng sẽ không để bản thân làm bạn với những người chết đi?
Còn nữa... Hai chữ Dược Vương này trong tư duy người bình thường với thần y ngang nhau. Dù không trị bệnh cứu người, cũng không có khả năng là một ác nhân giết hại nhiều mạng người như vậy.
Tuy rằng miên man suy nghĩ, nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, gặp trở ngại không tiến lên cũng không phải là cách.
Lúc này Cô Độc Chứng lại rơi vào trầm tư, Như Thương có thể nhìn ra được hắn nhất định là đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt tâm nàng khẽ động, nghĩ tới lúc xuống núi nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Vì vậy Như Thương mở miệng, hỏi hắn:
"Họ Chữ, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong núi nhìn thấy cái gì?"
Cô Độc Chứng sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại:
"Ngươi nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc, ngươi biết ta hỏi chính là cổ thi thể đó! Thi thể kia có phải có vấn đề gì hay không? Ta cảm thấy dáng vẻ của ngươi từ khi thấy thứ kia giống như trong lòng có chuyện? Ta muốn đi xem, ngươi còn ngăn cản không đồng ý, có phải có vấn đề hay không?"
"Không phải." Cô Độc Chứng hơi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn đều là như vậy, do ngươi quá nhạy cảm. Thi thể kia trừ bỏ thối rữa ghê tởm một chút ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, không cho ngươi đi là sợ ngươi nôn ra."
"Đủ rồi!" Nàng liếc hắn một cái, trong lòng đối với lời này khinh thường oán thầm. (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng không cho là đúng)
Nhưng mà đối phương nói cũng không sai, có thể là mình quá nhạy cảm, dáng vẻ Cô Độc Chứng đều là như vậy, tâm sự nặng nề không vui không buồn.
Còn về cỗ thi thể kia, thật sự cũng không có chỗ nào đáng để nghiên cứu kỹ.
Nàng đưa tay chỉ nước, rồi chỉ chỉ ngọn núi bên cạnh mới vừa xuống, nói:
"Ta đang nhìn dòng nước này có phải bị người ngăn chảy hay không, giống như ngọn núi kia vậy, dùng loại phương pháp đặc biệt tạo thành hiện tượng giả, để cho chúng ta cảm thấy rõ ràng là đang đi lên, nhưng trên thực tế phương hướng này cũng là cuối sông."
Như Thương nói qua ý nghĩ của mình, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức bị chính mình bác bỏ.
Chỉ thấy nàng dùng sức lắc đầu một cái, lại nói:
"Không đúng, không có khả năng đó, công trình ngăn dòng chảy quá lớn, Dược Vương không thể nào một người hoàn thành. Nếu như gọi một nhóm người rầm rộ đến xây dựng, cũng không phải là tác phong của hắn! Nhiều người đến thì cũng nhiều người biết, vậy cảm giác thần bí của Dược Vương sẽ không có."
"Điều này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng!" Cô Độc Chứng đi theo mở miệng, nói ra một cái giả thiết cực kỳ đẫm máu:
"Ngươi chưa nghe nói qua những người tham dự làm xong một chuyện lớn, sau đó đều sẽ bị diệt khẩu sao? Tây Dạ Quốc cũng đã từng làm chuyện như vậy! Cho nên về chuyện nước sông bị ngăn dòng chảy như lời ngươi nói ngẫm nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý. Nếu như Dược Vương thật sự cố tình tránh người, hoàn toàn có thể tiến hành công trình ở trong nước khiến nó thay đổi hướng chảy, rồi sẽ giết chết tất cả mọi người!"
Như Thương nghe lời này của hắn tức giận tới mức mắt trợn trắng, rất muốn giáng xuống một cái tát lên đầu hắn, cũng may là có thể dằn được.
"Đoán mò cái gì." Giọng nói của nàng không tốt: "Người bị giết nhiều như vậy, trong núi này cũng không thể cất giấu xác chết, nếu không sao chúng ta có thể dễ dàng xuống đến đáy cốc! Hơn nữa, Dược Vương có cần thiết làm chuyện này không? Đây là chỗ người sống ở, cũng không phải chỗ xây mộ mà sợ bị người dời chuyển đi, chôn cất này đó cần gì làm tốt!"
"Ngươi cũng hiểu dời chuyển!" Cô Độc Chứng nói mà cười như không cười, như đang cố ý trêu chọc nàng.
Tần Như Thương cũng không tranh cãi với hắn, nhưng nàng cảm thấy lo lắng, có một loại dự cảm không tốt.