Đường đi lên đầu sông vẫn còn rất dài, tuy rằng trăng sáng giữa bầu trời rọi chiếu xuống cảnh sắc rất đẹp, nhưng ai cũng không có tâm tư ngắm cảnh.
Ánh mắt Như Thương vẫn nhìn chằm chằm mặt nước, chỉ sợ lại xảy ra vấn đề.
Quỷ Đồng vẫn luôn không có lên tiếng lúc này lại mở miệng, nói một câu:
"Các ngươi nghe! Giống như có nữ nhân đang khóc!"
Một câu nói, vốn thần kinh mọi người đang cố kiềm chế liền bị kéo căng tới cực hạn.
Cùng với lời nói Quỷ Đồng, Cô Độc Chứng giơ cánh tay lên chỉ phía trước, nói:
"Ở nơi đó!"
Như Thương thuận theo mắt mà nhìn, chỉ thấy xa xa gần mười thước giữa con sông phía trước, có một nữ tữ tóc dài đứng trong nước đưa lưng về phía bọn họ.
Hai vai run run, mơ hồ phối hợp với thanh âm, giống như là đang khóc. Thân thể của nữ nhân thì trần trụi, ít nhất nửa người trên không che đậy gì.
Tóc dài rối tung ở sau ót, che phủ đi mảng lớn da thịt phần lưng, nhưng vẫn lộ ra bên ngoài một ít, rất trắng, là một loại cực kỳ trắng.
Mọi người ai cũng không có lên tiếng, thậm chí Như Thương theo bản năng nín thở. Chuyện người đứng ở đây, có phần không ở trong phạm vi tiếp nhận của nàng.
Đây coi như là quỷ sao?
Là một thành viên lính đặc chủng, bản thân lại có được năng lực khác thường, hầu như cái gì nàng cũng gặp qua, nhưng mà thật sự cũng chưa có thấy qua loại vật này.
Cái gọi là quỷ quái, cái gọi là xác chết phát sinh biến đổi khác thường thì có nghe nói, chẳng qua là sinh mạng kiếp trước của nàng lại quá mức ngắn ngủi, không kịp đi tìm tòi nghiên cứu nhiều lắm thì linh hồn đã qua thân thể khác.
Nhưng nói đi phải nói lại, loại chuyện này không phải thực tế đã xảy ra ở trên người của nàng sao?
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì tin hoặc không tin. Đã đưa đến trước mắt, đối phó là lựa chọn duy nhất.
"Phía trước là người nào!" Nàng chủ động lên tiếng, âm thanh truyền đi, bảo đảm thanh âm cũng đủ truyền đến tai nữ tử kia.
Cô Độc Chứng không ngăn cản, cứ mặc cho nàng đi hỏi, ai cũng muốn nhìn xem phản ứng của nữ nhân ở trong nước.
Mình mới vừa rồi nói qua cái gì? Người bị giết nhiều như vậy, trong núi này cũng không thể cất giấu xác chết, chúng ta sao có thể dễ dàng xuống đến đáy cốc.
Dễ dàng? Thật dễ dàng sao?
Trong lời nói của nàng có sai sót, lúc này mới phản ứng lại, đoạn đường bọn họ cũng không có nhiều nhấp nhô gập ghềnh.
Chẳng lẽ thật sự như Cô Độc Chứng nói?
Nhưng mà ngẫm lại vẫn không đúng, Dược Vương cũng sẽ không để bản thân làm bạn với những người chết đi?
Còn nữa... Hai chữ Dược Vương này trong tư duy người bình thường với thần y ngang nhau. Dù không trị bệnh cứu người, cũng không có khả năng là một ác nhân giết hại nhiều mạng người như vậy.
Tuy rằng miên man suy nghĩ, nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, gặp trở ngại không tiến lên cũng không phải là cách.
Lúc này Cô Độc Chứng lại rơi vào trầm tư, Như Thương có thể nhìn ra được hắn nhất định là đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt tâm nàng khẽ động, nghĩ tới lúc xuống núi nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Vì vậy Như Thương mở miệng, hỏi hắn:
"Họ Chữ, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong núi nhìn thấy cái gì?"
Cô Độc Chứng sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại:
"Ngươi nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc, ngươi biết ta hỏi chính là cổ thi thể đó! Thi thể kia có phải có vấn đề gì hay không? Ta cảm thấy dáng vẻ của ngươi từ khi thấy thứ kia giống như trong lòng có chuyện? Ta muốn đi xem, ngươi còn ngăn cản không đồng ý, có phải có vấn đề hay không?"
"Không phải." Cô Độc Chứng hơi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn đều là như vậy, do ngươi quá nhạy cảm. Thi thể kia trừ bỏ thối rữa ghê tởm một chút ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, không cho ngươi đi là sợ ngươi nôn ra."
"Đủ rồi!" Nàng liếc hắn một cái, trong lòng đối với lời này khinh thường oán thầm. (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng không cho là đúng)
Nhưng mà đối phương nói cũng không sai, có thể là mình quá nhạy cảm, dáng vẻ Cô Độc Chứng đều là như vậy, tâm sự nặng nề không vui không buồn.
Còn về cỗ thi thể kia, thật sự cũng không có chỗ nào đáng để nghiên cứu kỹ.