Cô Độc Chứng nắm lấy cổ tay Như Thương, sau đó lôi kéo nàng men theo bờ sông tiếp tục đi về phía trước.
Quỷ Đồng đi theo phía sau không nói chuyện nữa, nhưng cũng cảm thấy hết sức thú vị.
Như Thương hỏi khẽ:
"Mặc kệ?"
"Mặc kệ!" Hắn trả lời thật kiên quyết, hai mắt cố định nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt so với trước kia trầm hơn rất nhiều. "Không cần nhìn trong sông, coi như nàng không tồn tại!"
Quỷ Đồng không nhịn được, mở miệng nói:
"Làm sao có thể? Nàng rõ ràng đang ở đây!"
Cô Độc Chứng lạnh lùng quát to:
"Ở cái gì ở đây! Các ngươi nhìn xem nước sông mới đến chỗ nào của nàng? Sông sâu như vậy, tại sao nàng đứng ở chính giữa mà lại không tới phần eo?"
Khi nói lời này, nơi mọi người đứng đã cách nữ nhân kia rất gần. Như Thương nhìn đến, chỉ cần họ đi lên trước vài bước nữa thì đã tới trước mặt nữ tử, sau đó quay đầu lại là có thể thấy khuôn mặt thật sự của nàng rồi.
Nhưng lời Cô Độc Chứng vừa nói cũng làm nàng suy tư!
Không sai! Nước sông này rất sâu! Coi như không đến mức mười thước tám thước, nhưng một nữ nhân tử đứng ở chính giữa, tuyệt đối cũng không có khả năng chỉ tới phần eo.
Vừa nghĩ tới đây, nàng đột nhiên dừng lại bước chân, rồi nhìn Cô Độc Chứng mang theo ánh mắt kinh ngạc và trách móc, kiên quyết mở miệng nói:
"Không thể làm như không thấy! Nếu như chuyện gì cũng dùng trốn tránh để giải quyết, kì quái sự việc như thế sẽ càng để lâu càng nhiều."
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
"Thật ra ta là một người theo chủ nghĩa không tôn thần! Trong lòng không thần thì cũng không có quỷ! Thế nhưng từ bốn năm trước, ta đã bắt đầu tin tưởng linh hồn tồn tại."
Nàng vừa nói, tiếng khóc nữ tử ở giữa dòng sông càng lúc càng lớn.
Mỗi một tiếng kêu "Cứu mạng" vô cùng thê thảm, cho dù ai nghe thấy cũng không kìm được mà sinh lòng trắc ẩn. (cảm thông với người gặp khó khăn)
"Chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy không phải là cách!" Như Thương nắm giữ ngược lại tay Cô Độc Chứng, rất dùng sức, nhưng cũng không có ý nghĩa thực tế. Nàng chỉ là muốn vào thời điểm này tự làm bản thân có thêm một chút động lực và dũng khí, mà Cô Độc Chứng cường đại và thần bí vừa lúc có thể thỏa mãn mong muốn của nàng.
_________________
Chuyện ở phía trước vẫn chưa có rõ ràng, bọn họ tình nguyện tin tưởng đây là một nữ nhân, là một người bình thường.
Đối phó người có rất nhiều cách, nhưng nếu không phải là người, có thể làm sợ rằng cũng chỉ có một.
"Phía trước chính là người nào? Nói chuyện!" Nàng lại cất tiếng, nhưng vẫn như cũ chỉ nghe được tiếng nữ tử khóc thút thít, nửa câu trả lời cũng không có.
Nữ tử kia rất quái lạ, chẳng những không đáp lại, thậm chí cũng không hề nhúc nhích.
Cũng không quay đầu, cũng không ngừng khóc lóc, thậm chí ngay cả tần số rung động của bả vai nàng cũng chưa từng thay đổi qua.
Như Thương bắt đầu cảm thấy không thích hợp lắm, vì vậy không kêu gọi nữa, ngược lại nhìn về phía Quỷ Đồng.
Ở vào thời điểm này, nàng tin tưởng chỉ có Quỷ Đồng mới có thể đưa ra đáp án trực tiếp nhất và chính xác nhất.
Lúc này hài tử cũng có chút phản ứng kỳ quái, hắn chẳng những từng bước tới chỗ nữ tử ở phía trước, hơn nữa còn rất nghiêm túc ra sức lặp đi lặp lại hít thở vào.
Bộ dáng giống như là muốn ngửi được thứ gì đó trong không khí, sức lực hơi thở lúc hít vào bọn họ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Hai người bọn họ ai cũng không nhiều lời, mà chỉ lẳng lặng từng bước đi theo Quỷ Đồng lên phía trước.
Cuối cùng Quỷ Đồng cũng dừng lại, lên tiếng nói:
"Trên người nữ nhân này mùi vị gì cũng có, nhưng không có hơi thở của người."
Như Thương sửng sốt, thuận miệng nói:
"Thế nào gọi là mùi vị gì cũng có?"
Quỷ Đồng lại đáp:
"Hơi thở oán hận xen lẫn mùi vị xác chết."
Lúc này Cô Độc Chứng cũng mở miệng, nói:
"Không sai, nữ nhân này có mùi vị giống với Quỷ Đồng."
Như Thương bất đắc dĩ nhướng mắt, chỉ nói:
"Mũi của các ngươi sử dụng cũng thật là tốt!" Dứt lời liền nhấc chân đi lên phía trước, "Bất kể như thế nào, dù sao cũng phải đến gần nhìn xem một chút."
"Đợi chút...!" Cô Độc Chứng ngăn cản giữ người lại, sắc mặt âm trầm, không nhiều lời thêm một câu.
Đồng thời lúc này nữ tử ở trong sông mới có phản ứng lại, không những khóc thút thít, ngược lại còn kêu gào lên từng tiếng:
"Cứu mạng! Cứu mạng!"