Như Thương đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, nàng cảm thấy, nếu như nữ tử trong nước thật không phải người sống, Quỷ Đồng đi qua đáng lẽ nàng nên lập tức chạy trốn mới đúng.
Toàn thân hơi thở của người sống, quỷ quái sợ nhất chính là cái này chứ?
Đang suy nghĩ, Quỷ Đồng đã đi đến tiến vào trong nước.
Hài tử này rất quái lạ, ngay lúc đầu dọc theo đường đi từ Hách Thành đến Thục Đô bọn họ đã phát hiện, hắn mặc dù chưa từng thấy qua nước, nhưng mà trời sinh lại biết bơi, hơn nữa bơi vô cùng tốt.
Như Thương nói cho bọn họ biết đây là một loại bản năng của con người, khi ở trong cơ thể người mẹ đều được bao bọc bởi nước ối, thai nhi vốn đã biết bơi, chẳng qua Quỷ Đồng không có quên được bản tính trời sinh này thôi.
Đang suy nghĩ, hài tử đã đến giữa sông, đi lên trước hai bước nữa là có thể đưa tay chạm được nữ tử kia.
Thần kinh hai người trên bờ theo dõi bị kéo căng đến cực điểm, toàn bộ ánh mắt không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào xem có xảy ra biến đổi khác thường gì.
Quỷ Đồng lúc này duỗi tay đến, xem ra là muốn chạm vào vai nữ tử.
Thời điểm nghĩ đầu ngón tay của hắn có thể sẽ chạm đến, nữ tử đột nhiên ngưng nức nở, liền phát ra một tiếng sợ hãi kêu, tiếp theo là ở trong nước lướt nhanh di chuyển đứng lên!
Đúng vậy! Là di chuyển!
Không phải chạy, cũng không phải bơi!
Bất kỳ động tác nào nàng làm cũng không giống người bình thường, thân thể trôi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Quỷ Đồng bắt lấy không được, trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng.
Lúc này, ở trên bờ cất Cô Độc Chứng cất giọng lên:
"Quỷ Đồng! Mau đuổi theo!"
Hài tử vừa nghe được chỉ thị của Cô Độc Chứng, không chút nghĩ ngợi, lập tức bơi đuổi theo nữ nhân kia.
Một người nhẹ nhàng lướt, một người bơi cực nhanh, nhưng giữa hai người vẫn kéo ra một khoảng cách.
Trên bờ Như Thương và Cô Độc Chứng cũng chạy theo, men theo bờ sông suýt nữa đuổi kịp song song với nữ tử kia.
Nhưng thật kỳ quái, bất kể như thế nào bọn họ cũng không xông tới trước mặt nữ tử được.
_________________
Nàng tiếp tục nói:
"Chúng ta là đến tìm người, chứ không phải tới trộm mộ. Cũng là câu nói kia, nơi này vẫn là nơi người sống ở, không phải là nghĩa địa, lấy đâu ra những chuyện kỳ lạ? Trừ phi thật sự giống như ngươi nói, năm ấy Dược Vương vì muốn đạt được mục đích nào đó, mà ở đây từng giết rất nhiều người. Địa phương quá nhiều thi thể tụ tập tự nhiên sẽ phát sinh biến đổi khác thường."
Nàng vừa nói vừa nhìn nữ tử ở giữa sông, nhìn một lát, rồi chuyển sang Quỷ Đồng, nói:
"Thật ra bên cạnh chúng ta cũng có một Quỷ Đồng so với thi thể gần như không có gì khác biệt, lẽ ra chuyện quỷ quái hẳn là không chạm nổi đến thân thể của chúng ta mới đúng. Các ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy! Không làm rõ ràng, phía trước sẽ càng ngày càng kì quái, đến lúc đó ngay cả cửa ải tâm lý cũng không qua được."
Lời của nàng nói xong, ngay tức thì mọi người lại rơi vào yên lặng một lúc.
Cuối cùng vẫn là Cô Độc Chứng lên tiếng nói chuyện trước, đồng thời kèm theo một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, hắn nói:
"Ta hiểu được ý của ngươi, nếu kiên trì, vậy ta cũng không cản. Nhưng ngươi phải biết, khe núi này rất quái lạ, có rất nhiều thứ không hề đơn giản giống như ngươi nghĩ. Hơn nữa có một số việc..." Hắn dừng một chút, dường như là có chút khó nói, nhưng vẫn nói ra: "Có một số việc không biết so với biết tốt hơn rất nhiều!"
"Ngươi muốn nói cái gì?" Như Thương nhìn thẳng Cô Độc Chứng, một câu hỏi tràn đầy nghi ngờ.
Nàng cảm thấy Cô Độc Chứng hình như biết được chuyện gì, nhưng lại cố ý gạt nàng và Quỷ Đồng.
Chẳng qua hắn không nói!
Mặc dù nàng hỏi, hắn vẫn là không nói!
"Ngươi đi xem một chút đi!" Lúc mở miệng là hướng về Quỷ Đồng. "Mặc kệ là người hay quỷ, đối với ngươi cũng không có hại, ngươi đi xem một chút thỏa đáng nhất."
Không có ai chất vấn đối với đề nghị này, quả thật bất kể là người hay quỷ, để cho Quỷ Đồng đi qua, là an toàn nhất.