Dần dần, dường như Như Thương cảm thấy được tốc độ của nữ tử kia là dựa theo tốc độ của bọn họ mà điều chỉnh, bọn họ nhanh, nàng cũng nhanh, bọn họ chậm, thì nàng cũng chậm lại.
Có điều nàng nhất định phải vọt tới trước mặt để xem bộ dáng nữ tử kia như thế nào, ý nghĩ giống như dây thần kinh đang nhảy động, từng phát từng phát thúc giục nàng.
Như Thương chạy càng nhanh hơn, thậm chí nhanh đến nỗi hai chân muốn cách xa mặt đất.
Cách thức đuổi theo này đã không còn giống vì hiếu kỳ và tìm hiểu đến cùng nữa, mà Như Thương hình như đã bị điên rồi, liều mạng đua với nữ tử đó.
Cô Độc Chứng nhìn ra sự khác lạ của nàng, cũng nhìn ra trong lòng nàng nổi nóng, nhưng không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên trở nên nôn nóng như vậy.
Nàng nhanh, hắn cũng đành phải chạy nhanh theo sau. Thậm chí hắn đưa tay ra kéo cánh tay của nàng, sau đó lớn tiếng nhắc nhở:
"Không cần phải liều mạng như vậy!"
Nhưng Như Thương vẫn bỏ mặc không nghe!
Không liều mạng không được! Hiện tại nàng đã không có cách thuyết phục bản thân không đuổi theo nữ nhân kia được!
Bởi vì trong nháy mắt nàng rõ ràng nhìn thấy bờ vai của nữ tử phía trước có một dấu ấn hình cánh quạt. Có thể nói không phải dấu ấn, mà là một loại hình xăm màu sắc rực rỡ. Chính là một cánh quạt rất nhỏ, toàn bộ mở ra, nhưng chỉ dài bằng nửa ngón tay cái.
Nàng nhận ra được vật này, phần đặc sắc của cây quạt trên bả vai nữ tử nàng đã từng thấy qua. Không phải ở thực tế, mà là trong tranh vẽ.
Bức tranh được treo ở một góc trong phòng sách Nhàn Nhã Sơn Trang, căn phòng mà mỗi ngày Tiêu Phương đều phải ngồi ở đó hơn hai canh giờ.
Nàng nhớ được nữ tử xinh đẹp trong bức tranh thanh nhã thoát tục tựa như Tiêu Phương, không giống người phàm, như là thất Tiên Nữ hạ trần gian trong truyền thuyết.
Nữ tử đó mặc váy mỏng nhiều màu, nghiêng người quay đầu nhìn lại cười yếu ớt, bả vai một đóa màu sắc sặc sỡ hình cánh quạt đối diện trước mặt, rất dễ bị trông thấy.
Nàng đã từng hỏi qua Tiêu Phương người đó là ai, Tiêu Phương nói là tiểu sư muội của hắn thất lạc hơn nhiều năm.