Có được lý do này, cho nên khi Tần Như Thương nhìn thấy đóa hoa văn kia, thì sao có thể buông tha truy đuổi?
Cô Độc Chứng có cảm giác bản thân đang từ đuổi theo người đã biến thành ngăn cản người, hắn muốn ngăn Tần Như Thương dừng lại, thật sự cách nàng chạy rất không bình thường.
Chuyện kỳ quái vẫn luôn xảy ra, ở trong khe núi này hầu như là không hề có một khắc nào yên tĩnh.
Vào lúc Như Thương cảm thấy mình đã có thể vọt tới trước mặt để xem rõ mặt của nàng ta thì nữ tử ở trong sông lại đột nhiên biến mất không thấy!
Ba người đều dừng lại cùng một lúc, trơ mắt nhìn nơi nữ tử biến mất vô căn cứ mà không phát ra được một lời nào.
Cô Độc Chứng không có quan tâm nhiều đến mặt nước, chỉ nhìn sang Như Thương, hắn hỏi:
"Vừa rồi là ngươi làm cái gì?"
Như Thương ngẩn ra, cũng không giấu diếm mở miệng nói:
"Nữ nhân đó ta đã từng thấy! Trên vai nàng có một hoa văn hình cánh quạt, ta đã thấy một người có đặc trưng với nàng giống nhau như đúc. Nhưng cũng không phải người thật, mà ở trong bức họa, Tiêu Phương nói đó là sư muội của hắn!"
Khi nàng nhắc đến Tiêu Phương, Cô Độc Chứng lại bỗng nhiên nhíu mày thật nhanh, sau đó theo bản năng buột miệng nói một câu:
"Lại là Tiêu Phương!"
"Tiêu Phương thế nào?" Như Thương có chút không hiểu phản ứng của hắn, hỏi tới.
Nhưng hắn lại hỏi ngược lại:
"Cuối cùng đối với Tiêu Phương ngươi hiểu rõ được bao nhiêu?"
Chỉ một câu hỏi, liền làm cho Như Thương á khẩu không trả lời được.
Nàng muốn nói mình hiểu rất rõ Tiêu Phương, bởi vì chung sống cùng nhau bốn năm, có lẽ sẽ không có người nào hiểu rõ hơn nàng.
Nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, lại đột nhiên ý thức được, thật ra thì hiểu biết của nàng đối với Tiêu Phương cũng không được nhiều lắm.
Nàng chỉ biết về tính tình, biết được bản lãnh công phu của hắn, còn xuất thân và quá khứ của hắn thì hoàn toàn không biết gì cả.
Những năm gần đây, Tiêu Phương đối đãi đúng là hễ biết thì sẽ nói và hễ nói thì sẽ nói hết (*), nhưng mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã qua trước đây. (gốc câu trên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn)
Dĩ nhiên, nàng cũng không có hỏi.
Với nàng mà nói, quá khứ của một người đại biểu cho nhiều chuyện riêng tư, bất kể là xuất phát từ tôn trọng hay là tin tưởng, cũng không chủ động đi hỏi.
Rõ ràng chỉ kém một bước, nhưng lại giống như cách nhau dãy núi.
Dần dần, dường như Như Thương cảm thấy được tốc độ của nữ tử kia là dựa theo tốc độ của bọn họ mà điều chỉnh, bọn họ nhanh, nàng cũng nhanh, bọn họ chậm, thì nàng cũng chậm lại.
Có điều nàng nhất định phải vọt tới trước mặt để xem bộ dáng nữ tử kia như thế nào, ý nghĩ giống như dây thần kinh đang nhảy động, từng phát từng phát thúc giục nàng.
Như Thương chạy càng nhanh hơn, thậm chí nhanh đến nỗi hai chân muốn cách xa mặt đất.
Cách thức đuổi theo này đã không còn giống vì hiếu kỳ và tìm hiểu đến cùng nữa, mà Như Thương hình như đã bị điên rồi, liều mạng đua với nữ tử đó.
Cô Độc Chứng nhìn ra sự khác lạ của nàng, cũng nhìn ra trong lòng nàng nổi nóng, nhưng không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên trở nên nôn nóng như vậy.
Nàng nhanh, hắn cũng đành phải chạy nhanh theo sau. Thậm chí hắn đưa tay ra kéo cánh tay của nàng, sau đó lớn tiếng nhắc nhở:
"Không cần phải liều mạng như vậy!"
Nhưng Như Thương vẫn bỏ mặc không nghe!
Không liều mạng không được! Hiện tại nàng đã không có cách thuyết phục bản thân không đuổi theo nữ nhân kia được!
Bởi vì trong nháy mắt nàng rõ ràng nhìn thấy bờ vai của nữ tử phía trước có một dấu ấn hình cánh quạt. Có thể nói không phải dấu ấn, mà là một loại hình xăm màu sắc rực rỡ. Chính là một cánh quạt rất nhỏ, toàn bộ mở ra, nhưng chỉ dài bằng nửa ngón tay cái.
Nàng nhận ra được vật này, phần đặc sắc của cây quạt trên bả vai nữ tử nàng đã từng thấy qua. Không phải ở thực tế, mà là trong tranh vẽ.
Bức tranh được treo ở một góc trong phòng sách Nhàn Nhã Sơn Trang, căn phòng mà mỗi ngày Tiêu Phương đều phải ngồi ở đó hơn hai canh giờ.
Nàng nhớ được nữ tử xinh đẹp trong bức tranh thanh nhã thoát tục tựa như Tiêu Phương, không giống người phàm, như là thất Tiên Nữ hạ trần gian trong truyền thuyết.
Nữ tử đó mặc váy mỏng nhiều màu, nghiêng người quay đầu nhìn lại cười yếu ớt, bả vai một đóa màu sắc sặc sỡ hình cánh quạt đối diện trước mặt, rất dễ bị trông thấy.
Nàng đã từng hỏi qua Tiêu Phương người đó là ai, Tiêu Phương nói là tiểu sư muội của hắn thất lạc hơn nhiều năm.