Mơ hồ cảm thấy khát nước, Như Thương gở xuống túi nước từ trên yên lạc đà chuẩn bị đưa lên miệng.
Lúc này lại thấy một tiểu cô nương ở bên cạnh, muốn duỗi tay về phía trước đưa qua gì đó, trọng tâm không ổn định, người hoàn toàn trực tiếp hướng mặt đất ngã xuống.
Như Thương không chút nghĩ ngợi, buông nhẹ túi nước cầm trong tay, túi nước kia trực tiếp rơi xuống đất thấm vào trong cát vàng.
Sau đó hai chân kẹp chặt bụng lạc đà, thân mình hướng bên cạnh một chút, người liền vắt ngang. Cánh tay hướng về phía trước, đỡ lấy được tiểu cô nương đang ngã xuống, sau đó lật thẳng lại thân thể, trực tiếp mang người đến trên lưng lạc đà của nàng.
Hành động liên tiếp nhanh chóng gọn gàng, mọi người chung quanh chỉ nghe được tiếng kêu của tiểu cô nương, đến khi quay đầu lại xem thì người đã bình yên vô sự.
Nữ hài tử sợ tới mức vỗ ngực liên tục, nói lời cảm tạ với Tần Như Thương, thấy túi nước của nàng bởi vì cứu mình mà rớt đi, vội vàng leo xuống trở lại trên lạc đà của mình, sau đó cởi xuống túi nước đưa lên, khéo léo nói:
"Tỷ tỷ, cho ngươi uống nước của ta!"
Như Thương gật đầu nói cảm ơn, cũng không khiêm tốn, đón lấy túi nước kia liền đưa lên miệng.
Cứ như vậy đến gần buổi tối, mọi người dựng lên lều vải, tốp năm tốp ba đi vào nghỉ ngơi.
Nàng mang theo nữ hài bên cạnh, hai người ngủ trong một gian lều vải nhỏ.
Nữ hài tử kia không ngủ được, nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Như Thương, sau đó mở miệng nói:
"Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp!"
Như Thương cười khẽ, bắt đầu có chút hối hận vì lúc trước không nghe lời Tiêu Phương nói, khi đi ra ngoài phải mang theo một bộ mặt nạ da người của hắn tự chế.
Diện mạo của nàng, nàng biết, không biết là trùng hợp hay là ông trời cố ý an bài, thân thể này lại giống như đúc dáng dấp kiếp trước của nàng.
Hiện tại hình dáng dung mạo này, môi không điểm mà đỏ như son, mi không vẽ mà đậm như mực, hai mắt ẩn tình như nước, rồi lại bởi vì tính tình lạnh nhạt cứng rắn, mà có vẻ mang theo vài phần tàn khốc.
Đội ngũ đi được ba ngày, nàng cũng quan sát ba ngày.
Dẫn theo đội múa vào đại mạc chính là sáu gã sứ giả Tây Dạ, bộ dáng không có gì đặc biệt, bởi vì đi lại trong sa mạc, nên mọi người đều phải che mặt trùm khăn kín đầu, cũng không nhìn ra hình dáng gương mặt.
Chẳng qua nếu cẩn thận xem kỹ, vẫn có thể nhìn ra được vài đôi mắt nhân sĩ cùng người Trung Nguyên rất khác biệt.
Hốc mắt sâu sắc, hẹp dài lõm vào bên trong, nếu nhìn trực tiếp, cảm giác sẽ bị đối phương nuốt ngay tại chỗ, có chút dọa người.
Những người đó rất hung ác, trong đội ngũ nếu có người đi chậm cũng bị quát lớn tiếng, họ sử dụng ngôn ngữ cũng giống như người Trung Nguyên, chỉ là giọng nói của người nước khác có hơi chút kỳ quái.
Mọi người ai cũng rất sợ những người đó, đặc biệt là hai hài tử nhỏ tuổi nhất, ở xa xa lẩn trốn, nhìn cũng không dám nhìn.
Đến buổi tối, những người đó sẽ tụ tập lớn tiếng đi mua rượu từ Hách Thành về uống, thậm chí có ngày còn giết một con lạc đà để ăn.
Bất quá thì có một người không giống như năm người kia, hắn dáng người hơi gầy, cảm nhận đôi mắt không như những người nước khác, nhưng cũng vì dùng khăn trùm đầu che mặt, hơn nữa trong đại mạc bão cát rất lớn, nàng cũng không phân biệt rõ lắm hình dáng đối phương.
Nhưng nàng đã để ý từ ba ngày trước, đoàn người lên đường từ nhà trọ cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nói qua một câu.
Nhiệm vụ của hắn hình như là đi theo chịu trách nhiệm ngồi trên lạc đà, luôn tiện ngẩn người nhìn trời lại thêm ngủ gật, thỉnh thoảng còn làm hình dáng Đại Ngọc, từ trong ánh mắt toát ra mấy phần sầu muộn.
Như Thương có chú ý vài lần, phát hiện hắn thường xuyên đi tới đi lui sẽ tự mình ngủ thiếp đi, hoàn toàn không để ý người tham gia đội múa có bị bỏ rơi hay không, hoặc là cần phải nhắc nhở mọi người chú ý bão cát.
Ngoài ra có lần, một tên sứ giả khác chụp vai nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ tùy ý khoát tay áo, sau đó lại tiếp tục không lên tiếng ngẩn người, ai cũng không để ý tới.
Tần Như Thương cảm thấy, có thể hắn là cao thủ bí hiểm không tầm thường, hoặc đây chính là biểu hiện điển hình chứng bệnh cô độc.