Cô Độc Chứng thấy nàng có hành động, cũng nhanh chóng đứng lên, tự mình nhận lấy thi thể từ trong tay của nàng, sau đó trả lại cuốn y thư cho nàng.
"Ngươi cất kỹ, ta cõng nàng." Nói nhỏ một câu, rồi vác thi thể lên lưng của mình.
Mặt của La Sính rũ xuống ở bờ vai Cô Độc Chứng, nếu không nhìn đến thân thể, thật sự là một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Như Thương không nhìn, không muốn cảm xúc bên trong xen lẫn quá nhiều tâm tình phức tạp, khiến cho nàng thấy khó chịu.
Liền xoay người lại, đối mặt chính là tuyết đọng khắp nơi trên núi. Bụi rậm xanh biếc trên tòa núi cao lúc này đã một mảnh trắng xóa, nhìn không ra mặt thật vốn có của nó.
Cô Độc Chứng nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng Như Thương hiểu ý tứ của hắn là tuyết quá nhiều đường lên núi sẽ rất trơn, làm chậm trễ thời gian.
Đây là chuyện do nàng ra tay giải quyết, Như Thương không từ chối, chủ động đi lên vài bước, hít sâu một cái, từ đan điền (vùng dưới rốn) tích trữ nội lực sau đó chậm rãi nâng lên.
Oanh!
Trong tức khắc, giữa bầu trời vang dội một tiếng sấm, cũng vào lúc đó hai luồng sương mù đỏ trong mắt Như Thương bỗng nhiên nổi lên, đỏ rực bừng bừng, lập tức liền bao phủ hai mắt của nàng.
Quỷ Đồng đối với thay đổi của Như Thương mỗi khi dẫn mưa vẫn luôn có chút hoảng sợ, hài tử trốn ở sau lưng Cô Độc Chứng, cũng không dám liếc mắt nhìn đến một cái.
Cô Độc Chứng sốt ruột cau mày, nhìn chằm chằm Như Thương, ẩn ẩn từ trong ánh mắt nổi lên một tia lo lắng.
Suy cho cùng vẫn là sợ nội thương của nàng chưa khỏi hẳn sẽ vì vậy mà nặng thêm, lúc này thân thể Như Thương yếu ớt cùng với một gương mặt trắng bệch, có thể làm cho người cao ngạo như Cô Độc Chứng, không kiềm được nảy sinh thương xót thật sâu.
Chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận, Tần Như Thương là khắc tinh của hắn!
Từ lúc năm tuổi thoát khỏi đàn tế ở Tây Dạ, sau đó thầy cúng tế liền nói cho hắn biết, cường hãn hơn nữa cũng sẽ có một ngày gặp được người tương sinh tương khắc (khống chế lẫn nhau) với mình! Khắc tinh tồn tại không chỉ có thể dùng sức mạnh phá hủy một thời hoành đồ bá nghiệp (kế hoạch to lớn thống trị thiên hạ), thậm chí còn có thể ở trong vô hình ảnh hưởng suy nghĩ và phán đoán của ngươi.
Hai người đối đáp ăn khớp từng câu từng chữ, Quỷ Đồng nghe vào tai trong, cũng không khỏi nhếch nhếch miệng, sau đó nói:
"Ý các ngươi muốn nói là đốt cái này.... Nữ nhân đẹp mắt này?"Hắn không biết phải làm sao để hình dung khối nữ thi này, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng "Nữ nhân đẹp mắt" để gọi nàng. "Không có cách khác sao? Dáng dấp nàng đẹp mắt như vậy..."
Hắn cũng không nói được nữa, cho dù có xinh đẹp, rốt cuộc vẫn là người chết.
Tuy là người chết thì phải chôn, nhưng nếu như có thể cứu dân chúng toàn thành, thật ra đốt cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng khuôn mặt nữ nhân này giữ gìn quá mức hoàn hảo, nếu như không nhìn tới thân thể chỉ nhìn bộ mặt, thì với đang ngủ không có gì khác biệt, cho dù ai cũng không hạ được quyết tâm để thiêu hủy nàng.
Như Thương lại nhìn tới trên mặt nữ tử tên gọi La Sính kia, nàng ngủ rất bình thản, khóe miệng còn treo nhàn nhạt ý cười, hình như là vào lúc trước khi chết nghĩ tới điều gì hài lòng hoặc có chuyện vui mừng yên tâm.
Cô Độc Chứng giang tay về phía nàng, ý tứ là nhường cho nàng quyết định.
Chiếu theo lời nói trong sách, vậy phải nhanh chóng mang thi thể quay trở về Thục Đô, nếu như không nỡ đốt nữ nhân này, thì chuyến đi cũng chỉ là uổng công.
Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm nghị.
Vào giờ phút này nàng nghĩ đến cũng không phải là có nên mang thi thể La Sính ra hay không, mà là một vấn đề khác vô cùng quan trọng… Tiêu Phương.
"Hắn nhất định đã đi rồi!" Một câu này giống như là tự nói, mang theo vô hạn uất ức. Nàng nói: "Tiêu Phương nhất định đã rời khỏi Thục Đô, hắn gạt ta nói bản thân sẽ xảy ra chuyện, để cho ta đi vào trong rừng sâu này một chuyến. Trên thực tế nhất định là hắn muốn cứu dân chúng toàn thành, nhưng không đành lòng tự mình vào núi để mang thi thể sư muội đi thiêu hủy!"
Trong giọng nói của Như Thương mang theo đầy mất mác, giống như là rất để ý chuyện bị người lừa gạt, nhưng lại không có cách nào để tìm được người nọ mà bộc phát tức giận.
Nàng quật cường đứng dậy, vươn tay kéo lấy thi thể La sính. Xác khô rất nhẹ nhàng, đơn giản chỉ một phen đã túm lên được.