Đường trở về vô cùng thuận lợi ngoài dự đoán, ngọn núi này tựa như là có linh tính, khi bọn hắn đạt được mục đích, tất cả mọi thứ làm trở ngại đường đi cũng không còn tồn tại nữa.
Mọi người lên núi đỉnh, dọc theo phương hướng ngược lại đi trở lên đồi núi, rồi từ chỗ đó đi xuống dưới, cuối cùng đã thấy xe ngựa vẫn còn đỗ lại ở chân núi.
Cũng may hiện nay là mùa hè, cỏ cây dưới chân núi tươi tốt, cho dù ngựa bị cột lại nhưng chỉ cần đầu nó nhếch qua một chút là có thể ăn no.
Mọi người vội vàng lên ngựa, một đường gấp rút chạy đi, vào sáng ngày thứ tư chạy về đến ngoài thành Thục Đô.
Nhìn cánh cửa thành đang khép chặt, Như Thương đột nhiên không có dũng khí tiến vào.
Nàng mở ra một trang sách thuốc miêu tả đầy đủ giải dịch độc, sau đó đưa tới trước mặt Cô Độc Chứng:
"Hoặc là cầm lấy đi vào, hoặc là cẩn thận xem lại một lần nhớ cho kĩ. Ta... Không theo các ngươi đi vào."
Cô Độc Chứng liếc mắt nhìn nàng, rồi nói:
"Vốn cũng không dự định để ngươi đi vào!" Thấy nàng nhíu mày, bổ sung tiếp một câu: "Không phải thân thể ngươi chỉ là người bình thường sao! Dịch độc còn chưa có loại bỏ, đi vào tự tìm chết?"
Nàng không nói nữa, đẩy thi thể La Sính đến trước mặt hắn, sau đó tự mình xoay người trở lại ngồi vào trong xe.
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, tự nói:
"Như Thương tỷ tỷ tức giận?"
Không ai để ý đến hắn!
Hài tử nói chuyện một mình cảm thấy không gì thú vị, cũng không lên tiếng nữa, bắt đầu giúp đỡ Cô Độc Chứng một tay khiêng thi thể La Sính xuống, sau đó hai người cùng nhau đi đến trong thành.
Quyển sách vẫn còn giữ ở trong tay Như Thương, hai người họ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.
Thật ra thì nàng cũng biết không có gì đẹp mắt, không gì khác ngoài đốt xác, thiêu hủy ở trong thành, để cho khói tự nhiên mà tản ra, loại trừ tình hình bệnh dịch.
Nàng sở dĩ không đi, cũng không phải là không muốn nhìn thấy tình cảnh đốt xác. Mà chính là đối với chuyện nàng suy đoán Tiêu Phương rời khỏi, trong lòng duy trì ngăn cách.
Chuyện nói đến đầu tiên là Tiêu Phương lừa nàng, hắn sợ nàng không cứu dân chúng, cho nên lấy an nguy của mình ra áp chế.
Thầy cúng tế còn nói, hài tử, khắc tinh của ngươi sẽ đến đây! Cuối cùng có một ngày ngươi sẽ gặp được một người, nàng sẽ dẫn dắt tinh thần của ngươi, sẽ làm cho ngươi có được và gìn giữ tham vọng của ngươi, sẽ chi phối nguyên tắc của ngươi, thậm chí sẽ cùng ngươi ràng buộc cả đời.
Những lời đó, thời điểm năm tuổi hắn nghe vào trong tai cũng ghi nhớ ở trong lòng.
Hắn không biết bản thân có phải đã tin có một người như vậy tồn tại hay không, nhưng trong lúc vô tình bản thân cũng hoàn toàn trầm lặng, khiến cho con người hắn giống như một con rối gỗ đang nhịp nhàng kéo dài cuộc sống, cũng chặn lại phản ứng phát sinh đối với tất cả hoàn cảnh biến hóa xung quanh.
Cho nên trong lòng Tần Như Thương gọi hắn là Cô Độc Chứng, hắn vẫn luôn cố gắng dùng cô độc để bảo vệ, ngăn cách bản thân.
Nhưng mà, tất cả lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất từ khi Tần Như Thương xuất hiện.
Mưa to đột phá mà đến, một đạo sấm chớp giữa bầu trời giống như Tần Như Thương dùng loại móng tay vô cùng sắc bén của mình tự cắt đứt, ánh sáng chợt lóe, nước mưa liền từ giữa khe hở tuôn trào ra mãnh liệt.
Hai cánh tay nàng giương lên, tia sáng đỏ trong mắt càng tụ càng đậm, mưa rơi cứ như thể đang bị nàng khống chế vung vẩy đổ trút xuống nhân gian, từng chút từng chút làm tan chảy băng tuyết cao chót vót, từng chút từng chút khôi phục diện mạo vốn có của đồi núi.
Tần Như Thương điều khiển mưa vô cùng tốt, cũng không nhỏ, vừa đủ làm cho tuyết đọng trên núi tan chảy. Cũng không lớn đến mức lan tràn ra sông, cũng không đến nỗi khiến cho đồi núi trở thành bùn chảy, mang đến thêm phiền toái cho bọn họ.
Mắt thấy tuyết trắng mịt mù từng chút biến mất, lúc này mưa to cũng kịp thời dừng lại.
Như Thương quay đầu nhìn về phía Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng, có phần vô cùng đắc ý nháy nháy mắt, sau đó vẫy tay chỉ đường trên núi, nói:
"Mời!"
Lúc này trong lòng Cô Độc Chứng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng còn có tâm tình đùa giỡn, đã nói lên thân thể không đáng ngại.
Vì vậy gọi Quỷ Đồng, bản thân dẫn đầu chọn đường tốt mà đi.