Nàng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quỷ Đồng. Hài tử tiếp thu hoàn cảnh mới rất nhanh, trong thời gian ngắn đã có thể hiểu một vài lý lẽ tình người.
Khi Như Thương nhìn đến, hài tử lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng. Vì vậy tiến lên một bước, hướng về phía những dân chúng nói:
"Khách điếm tốt nhất trong thành là chỗ nào? Mọi người nhanh đi thu xếp, chủ nhân nhà ta muốn ở lại nơi đó!"
Như Thương tiếp lời:
"Chúng ta ở trong khách điếm đợi Hoàng Gia hồi triều, cũng thuận tiện khi có việc mọi người có thể tìm đến thái tử điện hạ!"
Cách an bài này khiến cho dân chúng rất hưng phấn, bọn họ sợ thái tử một khi bước vào trong hoàng cung thì không bao giờ trở ra nữa.
Trong thành trăm việc đợi làm, dù sao cũng phải có một người chủ trì đại cuộc.
Lập tức có người đi sắp xếp, một số tiểu hài tử còn sống nhìn thấy Quỷ Đồng bị dọa khóc lớn, còn nhóm người lớn tuổi đã không còn sợ nữa.
Trải qua nhiều ngày sống chết đau khổ, những thi thể thối nát hóa thành bùn nhão tùy ý cũng có thể thấy được, còn có gì so với cái đó đáng sợ hơn đây?
Được dân chúng dàn xếp, cuối cùng ba người dừng chân ở lại một khách điếm.
Khách điếm này có ba tầng, đã được dân chúng quét dọn từ trong ra ngoài, tuy rằng không bằng lúc phồn hoa thịnh thế thoải mái tự tại, nhưng so với loại địa phương quỷ quái Dược Vương Cốc mà nói, đã coi như là rất tốt.
Ba người ba gian phòng hảo hạng, chăn đệm đều là mới hoàn toàn, nhàn nhạt có hơi ẩm, kiên nhẫn chịu đựng đến lúc người đến cũng không việc gì.
Như Thương một mình đi vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng rồi lại đi trở ra, Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng từng người còn đang ở trong phòng, nàng cũng không đi gọi, chỉ một mình đi ra trên đường lớn, sau đó gọi lại một phụ nhân đi ngang qua, hỏi:
"Đại thẩm! Ta hỏi một chút, mấy ngày trước trong thành này có một vị tiên sinh đến xem bệnh phải không! Hắn đi nơi nào rồi?"
Không có ý định miêu tả hình dáng của Tiêu Phương, đối phương là bách biến công tử, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, nàng không tin Tiêu Phương sẽ lấy bộ mặt thật đi gặp người khác, cho nên hỏi cũng chỉ có thể hỏi như vậy.
_________________
Móng tay Như Thương đã luyện thành thép, giống như có độ nóng chảy, khiến những thứ kim loại ở trước mặt nàng trở nên không chịu nổi một kích.
Vừa cắt xong, người cũng rơi xuống đất.
Lòng bàn chân vừa kịp chạm sát mặt đất, nàng lại dẫn ra khí mạch, một lần rồi một lần nhảy vọt lên.
Lần này, vị trí là ở chính giữa cửa thành.
Lặp lại ba lần như vậy, tất cả những chỗ bị nước sắt đổ lên cửa tòa thành đều rạn nứt tách rời, đối với người bên trong hoặc bên ngoài, sẽ không hình thành một chút trở ngại.
Như Thương từng bước lui về phía sau, thối lui cách xa cửa thành mười thước mới dừng lại.
Lại nhìn lên trên, Cô Độc Chứng đã không còn kêu gọi đầu hàng, thậm chí Quỷ Đồng cũng vào trong thành trực tiếp phá mở cửa chính.
Nhưng mà bên trong không có ai nguyện ý đi ra, loại cảm xúc mãnh liệt chết đi sống lại trước đó đã hoàn toàn rút đi, bọn họ bắt đầu suy nghĩ lời của Cô Độc Chứng nói, bắt đầu cân nhắc lợi và hại giữa ở lại hay rời đi.
Tư tưởng cổ nhân rốt cuộc vẫn đơn thuần, khi không có một người tự xưng là thái tử Đông Thục đứng ở đây, cũng giống như rót vào cho tòa Hoàng Thành này một liều thuốc kiên cường mạnh mẽ, có người đáng tin cậy ở đây, sẽ không cảm thấy bản thân là gánh nặng bị thiên triều vứt bỏ và lãng quên.
Quỷ Đồng ra ngoài thành dẫn theo Như Thương đi vào, rất nhiều người đối với nữ tử xinh đẹp chói mắt này đều sinh ra tò mò, nhưng lại không dám đi đến gần để nhìn.
Bọn họ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện La Sính bị thiêu hủy, đối với nữ tử mỹ lệ cũng sẽ mang theo một chút cảnh giác.
Như Thương không để ý những thứ này, chỉ xoay người nhìn Cô Độc Chứng đang đi về phía của nàng.
Nơi này là Hoàng Thành Đông Thục, hắn nếu đã công khai thân phận của mình, vậy kế tiếp là muốn vào ở trong cung hay là ở lại ngoài cung, cũng nên để hắn tới an bài.
Cô Độc Chứng đứng lại, tự cân nhắc một phen, sau đó nói:
"Trước tiên không cần vào cung! Đi vào như thế danh bất chính ngôn bất thuận (), đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt." (làm việc không đúng sẽ bị nói khó nghe)