Lại nói khi đó thành Thục Đô đang gặp đại dịch, căn bản không thể có người ngoài đi vào.
Tiêu Phương đến, nhất định trong thành sẽ chấn động không nhỏ, nàng chỉ cần nhắc tới, dân chúng hẳn là có thể lập tức nghĩ đến muốn hỏi là người nào!
Quả nhiên, câu hỏi của nàng vừa dứt, ngay tức khắc phụ nhân kia liền dùng sức gật gật đầu, sau đó nói:
"Vị tiên sinh kia! Vị tiên sinh kia đúng là một người lương thiện! Nếu hắn không có đến đây, sợ là người của toàn thành không đợi được thái tử điện hạ đều đã chết hết! Nhưng cũng không thấy hắn nữa!"
Phụ nhân vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ rất là nghi ngờ:
"Trước khi thái tử điện hạ vào thành, thời gian không sai biệt lắm một canh giờ, còn có người tìm vị tiên sinh này xem bệnh, nhưng mà khi đó đã không tìm thấy người. Cuối cùng đi khi nào, cũng không có ai biết."
Trong lòng Như Thương như bị siết chặt, thì ra Tiêu Phương tính toán được thời gian bọn họ trở về, tranh thủ trước khi họ vào thành thì rời đi trước.
Nếu như khi đó biết hắn vừa mới rời đi, nàng có thể lập tức giục ngựa đuổi theo hay không?
Nàng cười khổ, sớm biết! Thế giới này làm gì có nhiều sớm biết như vậy. Nếu có, vậy nàng đã sớm biết Thầm Châu sẽ mang đến trận xuyên qua này, còn có thể đi trộm sao?
Tâm tình của nàng rất kém, sau khi phụ nhân rời đi thì ngã xuống thềm đá ngay cửa khách sạn, rồi rơi vào trầm tư.
Có một âm thanh ở đáy lòng nói cho nàng biết, thật ra cũng không cần phải như vậy. Chuyện phát triển đến bây giờ, tuy rằng bên cạnh có phát sinh một số gặp gỡ ngoài dự tính.
Nhưng tóm lại vẫn phải hướng tới mục tiêu đã định, tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách của nàng đã càng ngày càng gần hoàng cung Đông Thục.
Mặc dù Như Thương hiểu rõ hành trình truy tìm Thầm Châu, tâm sẽ không thể thiếu được vui sướng, nhưng vẫn không nghĩ tới vừa đi đến nơi này đã tạo ra tích tụ sâu nặng cho nàng như thế.
Nhưng, đã không còn cách nào thay đổi, không phải sao?
Nàng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quỷ Đồng. Hài tử tiếp thu hoàn cảnh mới rất nhanh, trong thời gian ngắn đã có thể hiểu một vài lý lẽ tình người.
Khi Như Thương nhìn đến, hài tử lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng. Vì vậy tiến lên một bước, hướng về phía những dân chúng nói:
"Khách điếm tốt nhất trong thành là chỗ nào? Mọi người nhanh đi thu xếp, chủ nhân nhà ta muốn ở lại nơi đó!"
Như Thương tiếp lời:
"Chúng ta ở trong khách điếm đợi Hoàng Gia hồi triều, cũng thuận tiện khi có việc mọi người có thể tìm đến thái tử điện hạ!"
Cách an bài này khiến cho dân chúng rất hưng phấn, bọn họ sợ thái tử một khi bước vào trong hoàng cung thì không bao giờ trở ra nữa.
Trong thành trăm việc đợi làm, dù sao cũng phải có một người chủ trì đại cuộc.
Lập tức có người đi sắp xếp, một số tiểu hài tử còn sống nhìn thấy Quỷ Đồng bị dọa khóc lớn, còn nhóm người lớn tuổi đã không còn sợ nữa.
Trải qua nhiều ngày sống chết đau khổ, những thi thể thối nát hóa thành bùn nhão tùy ý cũng có thể thấy được, còn có gì so với cái đó đáng sợ hơn đây?
Được dân chúng dàn xếp, cuối cùng ba người dừng chân ở lại một khách điếm.
Khách điếm này có ba tầng, đã được dân chúng quét dọn từ trong ra ngoài, tuy rằng không bằng lúc phồn hoa thịnh thế thoải mái tự tại, nhưng so với loại địa phương quỷ quái Dược Vương Cốc mà nói, đã coi như là rất tốt.
Ba người ba gian phòng hảo hạng, chăn đệm đều là mới hoàn toàn, nhàn nhạt có hơi ẩm, kiên nhẫn chịu đựng đến lúc người đến cũng không việc gì.
Như Thương một mình đi vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng rồi lại đi trở ra, Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng từng người còn đang ở trong phòng, nàng cũng không đi gọi, chỉ một mình đi ra trên đường lớn, sau đó gọi lại một phụ nhân đi ngang qua, hỏi:
"Đại thẩm! Ta hỏi một chút, mấy ngày trước trong thành này có một vị tiên sinh đến xem bệnh phải không! Hắn đi nơi nào rồi?"
Không có ý định miêu tả hình dáng của Tiêu Phương, đối phương là bách biến công tử, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, nàng không tin Tiêu Phương sẽ lấy bộ mặt thật đi gặp người khác, cho nên hỏi cũng chỉ có thể hỏi như vậy.
_________________