Nàng khẽ cười bản thân, dường như trong lúc vô tình đã nhiễm một chút ôn nhu của Tiêu Phương, đây không còn giống như Tần Như Thương nhanh nhẹn nữa, không tốt!
Đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, sau lưng lại có tiếng bước chân truyền đến, ầm ầm, đang chạy về phía nàng.
Nàng quay đầu nhìn, là Quỷ Đồng.
Quỷ Đồng đến đúng lúc nhắc nhở cho Tần Như Thương, tuy rằng tình hình bệnh dịch đã loại trừ, bọn họ cũng vào thành.
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc, không thể ngồi chờ như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, nàng vội vàng kéo Quỷ Đồng qua, mở miệng nói:
"Đi tìm một số dân chúng còn trẻ khỏe mạnh, cùng ngươi giúp đỡ tung tin tức bệnh dịch thành Thục Đô đã được diệt trừ ra ngoài! Nhớ kỹ, khi truyền tin tức ngàn vạn lần không được tiết lộ các ngươi là từ trong Đô Thành đi ra ngoài, nói chuyện phải khéo léo một chút, ra vẻ như người đi đường, trong lúc nói chuyện phiếm với nhau thì để lộ tin tức ra ngoài!"
Nghe nàng nói như vậy, Quỷ Đồng cười hề hề gãi đầu, sau đó nói:
"Như Thương tỷ tỷ, ngươi và chủ nhân thật đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được! Ngươi nói với những thứ chủ nhân vừa mới căn dặn giống nhau như đúc!"
"Là… Là thật sao." Như Thương có chút nghẹn lời, ánh mắt vô ý lại hướng lên trên lầu, vừa vặn nhìn thấy cửa một gian phòng mở ra phân nữa, Cô Độc Chứng đứng bên cạnh cũng đang nhìn xuống phía dưới.
"Tỷ tỷ ta đi trước!" Quỷ Đồng thấy nàng không nói nữa, liền cáo từ mà đi.
Nàng lên tiếng qua loa nhắc nhở "Mọi chuyện cẩn thận", rồi sau đó liền xoay người lại, không muốn nghênh đón ánh mắt dò xét của Cô Độc Chứng.
Người trên lầu khẽ nhếch môi cười, tựa như muốn kéo căng nụ cười, nhưng mà biểu tình cuối cùng kia, cho dù ai cũng không thể thừa nhận đó là dáng vẻ tươi cười.
Thói quen lạnh lùng, dù khôi phục lại thì làm sao cũng không làm ra bộ dáng người bình thường nên có.
Hắn nghĩ, ở nơi xa lạ này, cuộc sống giống như đang bắt đầu một trò chơi phía trước, dù sao hắn cũng phải suy nghĩ cách, để biết rõ ràng tên của mình trước!
Lại nói khi đó thành Thục Đô đang gặp đại dịch, căn bản không thể có người ngoài đi vào.
Tiêu Phương đến, nhất định trong thành sẽ chấn động không nhỏ, nàng chỉ cần nhắc tới, dân chúng hẳn là có thể lập tức nghĩ đến muốn hỏi là người nào!
Quả nhiên, câu hỏi của nàng vừa dứt, ngay tức khắc phụ nhân kia liền dùng sức gật gật đầu, sau đó nói:
"Vị tiên sinh kia! Vị tiên sinh kia đúng là một người lương thiện! Nếu hắn không có đến đây, sợ là người của toàn thành không đợi được thái tử điện hạ đều đã chết hết! Nhưng cũng không thấy hắn nữa!"
Phụ nhân vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ rất là nghi ngờ:
"Trước khi thái tử điện hạ vào thành, thời gian không sai biệt lắm một canh giờ, còn có người tìm vị tiên sinh này xem bệnh, nhưng mà khi đó đã không tìm thấy người. Cuối cùng đi khi nào, cũng không có ai biết."
Trong lòng Như Thương như bị siết chặt, thì ra Tiêu Phương tính toán được thời gian bọn họ trở về, tranh thủ trước khi họ vào thành thì rời đi trước.
Nếu như khi đó biết hắn vừa mới rời đi, nàng có thể lập tức giục ngựa đuổi theo hay không?
Nàng cười khổ, sớm biết! Thế giới này làm gì có nhiều sớm biết như vậy. Nếu có, vậy nàng đã sớm biết Thầm Châu sẽ mang đến trận xuyên qua này, còn có thể đi trộm sao?
Tâm tình của nàng rất kém, sau khi phụ nhân rời đi thì ngã xuống thềm đá ngay cửa khách sạn, rồi rơi vào trầm tư.
Có một âm thanh ở đáy lòng nói cho nàng biết, thật ra cũng không cần phải như vậy. Chuyện phát triển đến bây giờ, tuy rằng bên cạnh có phát sinh một số gặp gỡ ngoài dự tính.
Nhưng tóm lại vẫn phải hướng tới mục tiêu đã định, tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách của nàng đã càng ngày càng gần hoàng cung Đông Thục.
Mặc dù Như Thương hiểu rõ hành trình truy tìm Thầm Châu, tâm sẽ không thể thiếu được vui sướng, nhưng vẫn không nghĩ tới vừa đi đến nơi này đã tạo ra tích tụ sâu nặng cho nàng như thế.
Nhưng, đã không còn cách nào thay đổi, không phải sao?