Chử, hắn đương nhiên biết hoàng tộc Đông Thục họ Chử, hắn cũng luôn cho rằng bản thân họ Chử.
Người Tây Dạ cũng không giấu diếm họ của hắn, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến tên hắn, cũng chưa từng đề cập Đông Thục Trung Nguyên rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với hắn.
Cho tới nay, hạ nhân Tây Dạ gọi hắn là tiểu chủ, thầy cúng tế gọi hắn là Chử công tử.
Hắn cũng không để tâm ý nghĩa tên họ và xưng hô, thời gian hai mươi năm, hắn ngụy trang bản thân thành một động vật ngủ đông không tỉnh, lừa gạt được mọi người.
Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ chạy ra Tây Dạ, thầy cúng tế biết điều bí mật này, hình như Vương và Vương Hậu Tây Dạ cũng biết. Nhưng mà chưa từng có người nào đứng ra ngăn cản.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù hắn rời khỏi sa mạc, cuối cùng vẫn phải quay trở về. Trí nhớ của hắn đều bắt đầu từ Tây Dạ, nên chỉ có thể xem nơi đó là nhà, là tổ.
Sở dĩ muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút, chẳng qua là ở trong đầu có một số hình ảnh thường xuyên hiện lên quấy phá. Những hình ảnh đó, con người và cách ăn mặc đều không giống với người Tây Dạ, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Sau này hắn biết, địa phương những người đó xuất hiện gọi là Trung Nguyên, những người đó được Tây Dạ gọi là người Trung Nguyên.
Hắn đã từng nghe được người Trung Nguyên nói chuyện, không giống với giọng nói Tây Dạ, nhưng lại giống như đúc giọng của hắn nói ra.
Thật ra, hắn cũng không trách Như Thương. Mặc kệ nàng và bản thân kết bạn đồng hành kề vai chiến đấu, có phải có mưu đồ khác hay không hắn cũng không trách nàng.
Dù Tần Như Thương đã từng đối với hắn đưa ra cảnh cáo, ban đầu cứu nàng là hắn tự chọn, Tháp Trấn Yêu cũng là tự hắn đi vào theo.
Xét đến cùng, tất cả mọi việc đều là ý nguyện chủ quan của hắn, cũng không có quan hệ lớn với Tần Như Thương.
Chẳng qua có nhiều khi hắn cũng không phải nguyện ý đối mặt với thế giới hỗn loạn, cho dù khi đứng ở trên cổng thành tiếp nhận dân chúng dập đầu bái lạy, hắn cũng chỉ nhắm mắt khép hờ, sau đó hời hợt ngủ thiếp đi.
Nàng khẽ cười bản thân, dường như trong lúc vô tình đã nhiễm một chút ôn nhu của Tiêu Phương, đây không còn giống như Tần Như Thương nhanh nhẹn nữa, không tốt!
Đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, sau lưng lại có tiếng bước chân truyền đến, ầm ầm, đang chạy về phía nàng.
Nàng quay đầu nhìn, là Quỷ Đồng.
Quỷ Đồng đến đúng lúc nhắc nhở cho Tần Như Thương, tuy rằng tình hình bệnh dịch đã loại trừ, bọn họ cũng vào thành.
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc, không thể ngồi chờ như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, nàng vội vàng kéo Quỷ Đồng qua, mở miệng nói:
"Đi tìm một số dân chúng còn trẻ khỏe mạnh, cùng ngươi giúp đỡ tung tin tức bệnh dịch thành Thục Đô đã được diệt trừ ra ngoài! Nhớ kỹ, khi truyền tin tức ngàn vạn lần không được tiết lộ các ngươi là từ trong Đô Thành đi ra ngoài, nói chuyện phải khéo léo một chút, ra vẻ như người đi đường, trong lúc nói chuyện phiếm với nhau thì để lộ tin tức ra ngoài!"
Nghe nàng nói như vậy, Quỷ Đồng cười hề hề gãi đầu, sau đó nói:
"Như Thương tỷ tỷ, ngươi và chủ nhân thật đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được! Ngươi nói với những thứ chủ nhân vừa mới căn dặn giống nhau như đúc!"
"Là… Là thật sao." Như Thương có chút nghẹn lời, ánh mắt vô ý lại hướng lên trên lầu, vừa vặn nhìn thấy cửa một gian phòng mở ra phân nữa, Cô Độc Chứng đứng bên cạnh cũng đang nhìn xuống phía dưới.
"Tỷ tỷ ta đi trước!" Quỷ Đồng thấy nàng không nói nữa, liền cáo từ mà đi.
Nàng lên tiếng qua loa nhắc nhở "Mọi chuyện cẩn thận", rồi sau đó liền xoay người lại, không muốn nghênh đón ánh mắt dò xét của Cô Độc Chứng.
Người trên lầu khẽ nhếch môi cười, tựa như muốn kéo căng nụ cười, nhưng mà biểu tình cuối cùng kia, cho dù ai cũng không thể thừa nhận đó là dáng vẻ tươi cười.
Thói quen lạnh lùng, dù khôi phục lại thì làm sao cũng không làm ra bộ dáng người bình thường nên có.
Hắn nghĩ, ở nơi xa lạ này, cuộc sống giống như đang bắt đầu một trò chơi phía trước, dù sao hắn cũng phải suy nghĩ cách, để biết rõ ràng tên của mình trước!