Hai người đồng thời đứng dậy đi ra ngoài, Quỷ Đồng đi theo phía sau, ánh mắt vẫn luôn không rời hai vị chủ nhân trước mặt.
Hài tử hình như ý thức được có nguy hiểm đang đến, hắn nhìn rất chăm chú, nhằm để vào lúc quan trọng nhất thuận lợi bảo vệ hoặc phản kích.
Ba người vừa ra khỏi khách điếm thì đúng lúc một con ngựa cao lớn xông thẳng tới, tiếng ngựa hí đã gần bên tai, nhưng Tần Như Thương và Cô Độc Chứng hai người đều đứng im bất động.
Người trên ngựa kịp thời ghìm chặt, sau đó trên cao nhìn xuống quan sát, trong ánh mắt rất rõ ràng mang theo dò xét, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
Mặt Như Thương lộ vẻ chán ghét, Cô Độc Chứng liếc nhìn nàng, không nói gì, lại đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp ấn thẳng lên mặt con ngựa.
Chỉ thoáng cái, con ngựa như bị sức mạnh ngàn cân đụng phải, thẳng tắp mà lui về phía sau. Một mạch thối lui ra ngoài năm bước, lúc này mới ngừng lại.
Người ngồi trên ngựa kinh hoảng thiếu chút nữa té xuống đất, một tay ôm cổ ngựa một tay chặt chẽ bắt lấy dây cương, toàn bộ uy nghi lúc nãy bị rút hết, chuốc lấy một trận cười nhạo của dân chúng bên đường.
Dân chúng vừa cười, lập tức có binh lính đi tới lên tiếng quát bảo ngưng lại:
"Cười nữa cắt đầu lưỡi của các ngươi!"
Một cây trường thương anh đào cán đỏ để ngang trước mặt mọi người, chặt đứt những tiếng cười còn chưa được thành tiếng.
Binh khí luôn là công cụ làm kinh hoảng tốt nhất, cho dù thời đại ở đây xem trọng loại đồ vật nhạt nhẽo này, đối với dân chúng tay không tấc sắt mà nói, một cây trường thương cũng đủ để khiến bọn họ sợ hãi.
Giống như tiểu hài tử không hiểu chuyện mở miệng vui thích reo lên, nàng nói:
"Thái tử ca ca thật là giỏi! Người cưỡi ngựa là người xấu, hắn mắng chúng ta là súc sinh độc hại! Thái tử ca ca đánh ngựa của hắn, đánh cho hắn ngã xuống đi!"
Lời vừa nói ra, vị tướng lãnh trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa bị Cô Độc Chứng làm chấn động vô cùng chật vật, trên mặt không nén được tức giận.
Chỉ thấy hắn đột nhiên uốn éo cổ một cái, ném ánh mắt về phía tiểu hài tử lên tiếng nói chuyện.
Tiểu hài tử sợ tới mức co rụt cổ lại, vị tướng lãnh nhấc lên một thanh cương đao rồi liền buông tay, quăng tới hài tử.
Như Thương chú ý thấy vẻ mặt Cô Độc Chứng khẽ nhúc nhích, mang theo chút chán ghét.
Nàng lại đột nhiên cao hứng, dùng cánh tay đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói:
"Được rồi! Hiện tại ít nhiều cũng có thể làm ra một chút biểu tình! Trước kia ngươi chính là một bộ mặt gỗ, thần kinh tê liệt vô cảm!"
Đối với việc nàng hình dung Cô Độc Chứng cũng không để ý, chỉ liếc mắt một cái đáp lại, rồi tự mình im lặng suy nghĩ.
Xảy ra chuyện như vậy, dù sao bọn họ cũng phải suy nghĩ một chút bước kế tiếp nên làm thế nào cho tốt.
Thật sự mà nói, kết quả này Tần Như Thương đã từng nghĩ đến.
Đối với nàng mà nói, bởi vì bệnh dịch mà cách ly hoàn toàn tòa thành và đoàn người, cũng không có gì mới mẻ, ở thời đại nàng sống, còn có rất nhiều hòn đảo nhỏ, đặc biệt thiết lập để giam giữ người.
Trên đảo không phải giam giữ phạm nhân, mà là bệnh nhân nhiễm các loại bệnh tật truyền nhiễm không có cách nào chữa trị, mà đối với cuộc sống con người tạo thành khủng hoảng.
Nói thí dụ như, bệnh cùi.
Hiện nay là cổ đại, người cổ đại đưa ra lựa chọn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Dù sao hai chữ "Ôn dịch" quả thực khiến người ta sợ hãi, dù cho thật sự chữa khỏi, sợ là bệnh nhân cũng khó tiếp tục hòa nhập vào cuộc sống bình thường của mọi người.
. .....
Quỷ Đồng trở về là đầu buổi trưa, khi mọi người đang suy nghĩ cùng nhau, chợt nghe bên ngoài khách điếm có một trận tiếng ồn ào rất lớn, như là có rất nhiều người xông, cùng với dân chúng trên đường đang gào thét kêu la gì đó.
Gian phòng của bọn họ cũng không ở sát đường, Như Thương tỏ ý bảo Quỷ Đồng đi ra ngoài nhìn xem.
Hài tử chạy đến bên ngoài dạo qua một vòng, khi trở về gấp gáp nói với bọn họ:
"Chủ nhân, Như Thương tỷ tỷ, bên ngoài có rất nhiều quan binh đến đây, bảo là muốn dân chúng mau giao ra thái tử!"
Hai người cùng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau, từ trong mắt Cô Độc Chứng lóe lên một tia sáng kỳ dị, Như Thương thì một bên khóe môi trực tiếp vẽ ra nụ cười lạnh.
Như vậy rất tốt!
Đỡ cho bọn họ cố sức suy nghĩ kế tiếp phải làm như thế nào, lúc này quan binh tìm tới cửa trước đúng là rất tốt.