Trước đó không quỳ lạy, là bởi vì còn chưa kịp thì đã bị xua đuổi khắp nơi, bây giờ người ta khai rõ thân phận sáng chói, là dân chúng, sẽ không có đạo lý không quỳ.
Trong lúc nhất thời, một đám rầm rầm quỳ xuống, mọi người đồng thanh kêu to:
"Hạo Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Mắt Như Thương sáng lên, hoàng tử sao? Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn!
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều quỳ xuống, nhưng không có nghe được vị Hạo Vương điện hạ kia gọi đứng lên.
Không gọi đứng lên, cũng chỉ có thể sẽ tiếp tục quỳ.
Nhưng vẫn có ba người chưa quỳ, một người là Cô Độc Chứng, một người là Tần Như Thương, một người khác nữa là Quỷ Đồng.
Bọn họ không quỳ cũng nằm trong dự đoán, Hạo Vương cũng không có ra vẻ tức giận bao nhiêu.
Hắn chỉ nhìn thẳng Cô Độc Chứng đã đi trở lại bên cạnh Tần Như Thương một lúc, sau đó lại mở miệng nói:
"Ta cần phải gọi ngươi là thái tử tương lai! Đại ca?"
Lời nói này thật có ý tứ, Như Thương không nghĩ tới đối phương lại có thể đơn giản không tính toán liền chứng thật thân phận của Cô Độc Chứng như thế.
Nàng nghĩ rằng Đông Thục rất có thể liều chết không thừa nhận, hoặc là khi nhìn thấy hoàng đế tương lai, vị hoàng tử này không chừng sẽ tính sổ Cô Độc Chứng đi.
Nhưng đối phương lại hoàn toàn làm ngược lại đạo lý đó, vừa bắt đầu liền nhận thức vị ca ca này. Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng đạo lý đã thể hiện rõ ràng.
Như Thương cảm thấy rất có ý tứ, vì vậy khoanh tay ôm ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui chờ nhị hoàng tử nói tiếp.
Nhận thức là nhận thức, nhưng liền dễ dàng nhận thức như thế, nhất định là có bẫy ở trong đó.
Nói về âm mưu toan tính, nàng là người mỗi khi gặp phải chuyện như vậy thì luôn không lạc quan nổi.
Quả nhiên, còn không đợi Cô Độc Chứng tiếp lời, nhị hoàng tử Hạo Vương điện hạ lập tức ném tới một câu:
"Nhưng người mang đến tai họa cho Đông Thục của chúng ta, như vậy người còn xứng đáng làm thái tử sao? Còn xứng với họ Chử tôn quý của ta sao?"
Một câu nói, khiến cho những dân chúng đang quỳ nhao nhao ngẩng đầu lên.
Trong đám người cùng nhau phát ra một tiếng thét kinh hãi, thậm chí nữ nhân nhát gan nhắm chặt hai mắt.
Bọn họ biết, hài tử này xong rồi!
Nhưng mà sự việc vào thời khắc mấu chốt phát sinh chuyển biến, ngay khi vị tướng lãnh phát ra từng trận cười ha hả, vì cho rằng hài tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh có bóng người chợt lóe, thanh đao kia cũng liền xông thẳng về phía của mình.
Hắn theo bản năng xoay đầu sang nhìn, đáng tiếc tốc độ quay đầu của bản thân không bằng một chút của người vọt lên.
Thậm chí ngay cả một mảnh vạt áo cũng không thấy được, đối phương đã bất chợt hiện lên trước mắt.
Khi hắn phát hiện phía trước ít đi một người, chính là cái tên nam tử vừa rồi đẩy lui ngựa.
Ngay sau đó, trong đám người lại bộc phát ra từng trận hoan hô.
Tướng lãnh bây giờ mới phát hiện ra, đúng là nam tử lúc nãy tay không tiếp được cán thanh đao mà bản thân dùng sức lực cực lớn ném đi qua.
Hiện tại, đao đã được đối phương nắm giữ trong tay, mà nữ hài kia cũng không tổn thương chút nào.
Cô Độc Chứng mặt không biểu cảm nhìn người trên ngựa, cũng không nói chuyện, nhưng trong tay vẫn cầm thanh đao chưa để xuống.
Vị tướng lãnh tức giận đến thở gấp vù vù, muốn phát cáu, nhưng xem xét tình hình một phen, cảm thấy bản thân thật sự không phải là đối thủ của hắn, đành phải nuốt cổ oán khí chặt xuống.
Nếu hắn không có nghe lầm, vừa rồi tiểu hài tử kia là đang nói cái gì thái tử đi!
Tốt lắm!
Người trên ngựa lại phát ra một trận cười lạnh, sau đó khẽ vươn tay từ bên hông lấy ra một khối kim bài.
Như Thương tinh mắt, thuận mắt nhìn theo, thì thấy trên kim bài có khắc một chữ "Hạo"!
Kim bài vừa lấy ra, toàn thành tướng sĩ đang đóng quân lập tức có người mở miệng, hướng dân chúng lớn tiếng quát:
"Nhị hoàng tử Đông Thục Quốc Hạo Vương điện hạ ở đây! Bọn ngươi còn không mau hành lễ!"
Lời này rõ ràng truyền đến trong tai dân chúng, vốn bọn họ là người sinh sống ở Đô thành, đương nhiên hiểu được ý tứ biểu đạt của lệnh bài kia.
Thậm chí, rất nhiều người đều là nhận ra thân phận người này.